Nữ Phụ Không Lẫn Vào

Chương 4: Nữ đầu bếp (3)




Lâm Đạm đỡ Tề thị ngồi xuống trước thềm cửa, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Nghiêm Lãng Tình, ánh mắt hết sức sắc bén, "Nghiêm cô nương, quyển công thức nấu ăn ta trả lại cho ngươi, ngươi có xem qua chưa?"

"Tự nhiên đã xem." Nghiêm Lãng Tình đứng trên cầu thang lên tầng hai, từ trên cao nhìn xuống đối phương, thái độ có chút khó hiểu, cũng có chút kiêu căng.

"Như vậy ngươi hẳn có thể phát hiện, sáu mươi trang đầu của sách dạy nấu ăn nhà họ Nghiêm chất giấy cũ hơi ố vàng, chữ viết mờ đi, mà ba trăm tám mươi tám trang phía sau trắng tinh như mới, vết mực rõ ràng, đây là vì sao?"

Nghiêm Lãng Tình thầm kêu không tốt, cũng không chặn được miệng Lâm Đạm. Lâm Đạm tiến lên một bước, cất giọng nói: "Đó là tất cả ba trăm tám mươi tám trang phía sau đều là những món ăn mới cha ta nghiên cứu chế tạo ra, bù vào phần còn thiếu của sách dạy nấu ăn nhà họ Nghiêm. Cha ta hành nghề mấy chục năm, món ăn mới làm ra tới mấy trăm, kỹ xảo mới cũng sáng tạo ra mấy chục loại, đều ghi chép trong công thức nấu ăn của nhà họ Nghiêm, hiện tại vài món ăn được hoan nghênh nhất trong quán rượu cũng do cha ta tạo ra. Tiểu Hầu gia, món thịt hươu xào kia do lão Hầu gia tự mình nghiên cứu với cha ta, trước sau hao phí mấy tháng thời gian, hươu cũng giết mấy chục con, ngài có còn nhớ không?"

Tiểu Hầu gia thận trọng nói, "Quả thật là vậy."

Bởi vì hôm nay quán rượu đổi bảng hiệu, là chuyện vui lớn, lão Nhị nhà họ Lâm mời tới khá nhiều người sành ăn cổ động, tỏng đó có một người từng có giao hảo với Lâm Bảo Điền, không nhịn được la lớn: "Còn có món vi cá om trứng, là món do ta và cha ngươi cùng chế tạo, mất hơn nửa năm, đốt hết mấy xe vi cá lớn, mới có công thức nấu ăn nổi tiếng được đưa vào cung bây giờ. Nhân phẩm của cha ngươi tạm không nói đến, nhưng tài nấu nướng của cha ngươi tuyệt không phải do trộm cướp, đó là công phu thật sự luyện từ lửa bếp mà ra!"

Lâm Đạm hết mực cung kính cúi đầu trước người kia, cảm kích nói, "Tạ Lưu thúc hết lời bênh vực lẽ phải. Nhân phẩm của cha ta rốt cuộc thế nào, bằng vào từng hành động cử chỉ mấy năm nay của người, trong lòng mọi người hẳn đều thấy rõ mới đúng." Dứt lời nhìn về phía Nghiêm Lãng Tình: "Cha ngươi là con ruột của sư công, sư công triền miên bên giường bệnh hết mấy tháng, cha ta nhiều lần nhờ người đưa tin cho cha ngươi, hắn còn không sắp xếp được mà về gặp sư công lần cuối, nguyên nhân trong đó ta không truy cứu, ta chỉ muốn nói —— cha ta dày công sắp xếp hậu sự thỏa đáng, còn thay con ruột làm quan tài, lập bia, điểm này các ngươi không thể chối chứ?"

Nghiêm Lãng Tình theo bản năng nhìn về phía Nghiêm phụ, Nghiêm phụ đang muốn há mồm phản bác, Lâm Đạm lại nói: "Năm đó người tham dự lễ tang không hề ít, thiết nghĩ tìm vài người làm chứng không khó."

Nghiêm phụ lúc này không dám nói tiếp nữa. Lễ tang kia đúng là được làm rất long trọng, bây giờ vẫn còn không ít người nhớ rõ.

Lâm Đạm liếc nhìn ông ta một cái, từ từ nói: "Cha ta phục vụ sư công suốt quãng đời cuối cùng, còn dày công sắp xếp hậu sự, từng hành động cử chỉ không hề kém con ruột, sao lại thành hạng người khi sư diệt tổ? Năm đó ngươi và cha ta cùng nhau theo sư công học nấu nướng, tới hôm nay ngươi vẫn không có thanh danh, cha ta đã vào nam ra bắc tới kinh đô, lập ra căn cơ cho món ăn nhà họ Nghiêm. Rốt cuộc là do cha ta trộm kim đao và công thức nấu ăn nhà ngươi, làm ra chuyện xấu khi sư diệt tổ; hay là sư công trách ngươi không ra hồn, chưa từng truyền thụ công phu đáy hòm, nội tình trong đó nào ai biết? Đứa con ruột ngay cả đưa tiễn phút lâm chung cho cha mình cũng không như ngươi, những thứ lòng vòng luẩn quẩn trong này ai có thể nói rõ, còn không phải do ngươi há miệng ra?"

Nghiêm phụ trên trán đổ mồ hôi lạnh, giơ tay lên muốn lau lại vội vàng bỏ xuống, bộ dáng có chút chột dạ chật vật. Vô luận ông ta nói dễ nghe thế nào đi nữa, không tiễn đưa cha phút lâm chung là đại bất hiếu, thế nhân mỗi người ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết ông ta.

Lâm Đạm quay đầu nhìn Nghiêm Lãng Tình, tiếp tục nói: "Ngươi muốn tỉ thí tài nấu nướng với ta, ai mạnh người đó có thể lấy kim đao và công thức nấu ăn, ta cảm thấy có lý, cho nên đồng ý. Cuối cùng ngươi thắng, ta đã trả lại kim đao và công thức, như vậy không phải nói —— chỉ người mạnh nhất mới có tư cách kế thừa danh hiệu "truyền nhân của kim đao ngự trù" hay sao? Phải chăng, năm đó cha ngươi và cha ta cũng đã từng so tài một trận?"

Nghiêm phụ tựa hồ bị đâm trúng chỗ đau, lúc này ầm ĩ nói: "So cái gì mà so? Ta là con ruột cha ta, đồ của hắn lẽ ra phải truyền cho ta, quan hệ gì tới cha ngươi?"

Bên cạnh rốt cuộc có người không nhìn nổi, bài xích nói: "Tài nấu nướng không thể nói có là có, có tài thật hay không nổi lửa bếp lên một lần là biết, sao có thể làm giả? Danh tiếng "truyền nhân của ngự trù" không phải muốn cho ai thì cho, ngươi phải gánh vác được nó! Làm đầu bếp quan trọng nhất là thanh danh và bảng hiệu nhà mình, ai dám làm hỏng hai thứ này, thì con ruột cũng không được!"

Lời này vừa ra, rất nhiều người gật đầu phụ họa theo. Trong kinh đầu bếp hơi nổi tiếng có ai không thu mười bảy mười tám học trò, nhưng người có thể được chọn để kế thừa y bát của họ có thể nói là ngàn người chọn một. Tại sao? Tại vì tay nghề chân chính chỉ có truyền cho người có thiên phú mới có thể phát huy.

Có một số việc không nói ra thì đỡ, một khi nói toạc ra, điểm khả nghi lập tức nhô lên. Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía cha con họ Nghiêm cũng thay đổi.

Lâm Đạm không nhanh không chậm nói: "Phải, ngươi là con ruột của sư công, ngươi nói đương nhiên chiếm lý, cha ta đã chết, tất nhiên trăm cái miệng cũng không bào chữa nổi. Hôm nay, ta có thể không theo suy luận của Nghiêm Lãng Tình tới khiêu chiến ngươi, ta thay cha ta, hoàn thành cuộc so tài năm đó không thể hoàn thành, ngươi và ta mượn phòng bếp quán rượu làm mỗi người ba món, mời tất cả mọi người ở đây chứng kiến, người nào thắng người đó chính là chủ nhân của kim đao và sách dạy nấu ăn, vậy có được không?"

Nghiêm phụ sợ tới mức răng môi run rẩy. Ông ta bởi không chịu nổi sự khổ cực khi học nấu ăn, từ nhỏ đã năn nỉ mẹ mình đưa mình ra ngoài học, có bao giờ nấu ăn? Ngược lại Nghiêm Lãng Tình kế thừa thiên phú của Nghiêm Bác. Nếu không phải như vậy, ông ta cũng không xúi con gái mình thi đấu với Lâm Đạm.

Nhưng ông ta đánh chết cũng không nghĩ tới Lâm Đạm lại giảo hoạt đến vậy, lấy mình ra khai đao, lần này nên làm gì đây? Dưới con mắt mọi người ông ta có nên đồng ý không? Không lẽ ông ta tỏ ra chột dạ khiếp đảm; đồng ý mà không thắng được, lúc đó còn mất mặt hơn!

Nghiêm Lãng Tình chỉ lớn hơn Lâm Đạm một hai tuổi, hơi có chút lòng dạ, nhưng không sâu, lập tức đứng ra hô: "Lâm Đạm, nếu so thì so giữa ta và ngươi, ngươi so với cha ta làm gì."

"Ta đã so tài với ngươi rồi, ngày hôm nay ta chỉ thay cha ta hoàn thành lần thi đấu năm đó thôi. Ta mấy năm nay được cha ta nắm tay dạy dỗ, coi như được năm sáu phần tay nghề của người, thua ta nhận, thắng, xin các ngươi hãy thu lại những lời bêu xấu cha ta. Như thế nào, so hay không so?"

Nghiêm phụ ngay cả cầm muỗng cũng không, lấy cái gì mà so, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống.

Mọi người thấy bộ dáng này của ông ta, tự nhiên đoán được tài nấu nướng của ông ta không tinh, vì vậy bắt đầu nghị luận: "Ngay cả tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi cũng không thắng được, còn không biết xấu hổ coi mình và Lâm Bảo Điền ngang nhau, nếu ta mà là Nghiêm ngự trù, ta cũng sẽ chọn Lâm Bảo Điền làm truyền nhân, mà không phải thằng con trai không ra hồn này." Vốn hướng gió dư luận đang hết sức bất lợi với Lâm Bảo Điền, trước mắt đã hoàn toàn thay đổi, còn có vài người cổ vũ Nghiêm phụ đồng ý, muốn nhìn bộ dáng xấu xí của ông ta.

Lâm Đạm mặc dù thua Nghiêm Lãng Tình, nhưng lần này cô nói lời khiêu chiến thay người cha đã mất, mục đích là bảo vệ danh dự của cha, không ai có thể vạch lỗi của cô, còn phải thầm khen cô một câu "người này có hiếu trên đời khó được" vân vân.

Ngay cả ông lão râu bạc ngày trước làm giáo khảo cũng nhìn Lâm Đạm gật đầu liên tục, biểu tình rất tán thưởng.

Nghiêm phụ cả người luống cuống, một bên lau mồ hôi một bên lùi về sau. Nghiêm Lãng Tình quay đầu đáng thương nhìn về phía tiểu Hầu gia, dường như muốn nhờ đối phương giúp đỡ. Tiểu Hầu gia là chủ tử của Lâm Đạm, chỉ cần cậu ta lên tiếng, Lâm Đạm sẽ không làm khó cha nữa. Nhưng tiểu Hầu gia trước giờ cô ta ước gì được nấy lần này mặt đầy nghiêm túc, không nói một lời.

Lâm Đạm liếc tiểu Hầu gia một cái, bất đắc dĩ nói: "Thôi, sư công trên trời có linh thiêng, ta không dây dưa với các ngươi nữa, chỉ có điều ta phải làm rõ: Cha ta tuyệt đối không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, khi sư diệt tổ, tất cả những gì người có hôm nay đều do bản lĩnh thật sự mà nên. Năm đó ngự trù trong cung ra ngoài ẩn lui không có mấy trăm cũng đến mấy chục, nhưng chân chính có thể có danh tiếng ở ngoài cung có mấy người? Ta dùng cả bàn tay đếm, không vượt qua con số năm. Nếu không có cha ta, ai sẽ biết đến kim đao ngự trù? Ai sẽ biết đến thức ăn nhà họ Nghiêm? Quyển công thức nấu ăn nhà họ Nghiêm vốn chỉ có sáu mươi trang, giờ qua tay cha ta tăng đến hơn bốn trăm trang, trong đó ngưng tụ bao nhiêu tâm huyết của người chứ?"

Lâm Đạm chính trực ngay thẳng nhìn Nghiêm Lãng Tình: "Kim đao ta đã trả lại cho ngươi, công thức nấu ăn cha ta soạn ra cũng trả lại cho ngươi, coi như báo đáp công ơn dạy dỗ cha ta nhiều năm của sư công, mong rằng các ngươi đừng hùng hổ dọa người nữa. Món ăn trong công thức ta có thể không làm, nhưng xin đừng chối bỏ tài năng và nhân phẩm của cha ta, càng chối bỏ công sức người bỏ ra vì món ăn nhà họ Nghiêm. Không có người, sẽ không có món ăn nhà họ Nghiêm được mọi người tôn sùng bây giờ, người không phụ lòng sư công, không phụ lòng nhà họ Nghiêm, xuống hoàng tuyền cũng không sợ bị phán xét." Dứt lời đỡ lấy Tề thị lệ rơi đầy mặt, từ từ đi xa.

Bóng dáng hai người vừa biến mất, tiếng nghị luận trong quán nổi lên, có người nói món ăn nhà họ Nghiêm có tiếng tăm như hôm nay, đích xác là nhờ Lâm Bảo Điền tạo ra, ông luôn tự cho mình là truyền nhân của nhà họ Nghiêm, đây là tri ân báo đáp, có chỗ nào vong ân phụ nghĩa? Lại nói, bậc cha chú nhà họ Nghiêm làm người khỏi phải bàn, không có Lâm Bảo Điền, sao có món ăn nhà họ Nghiêm hôm nay? Công thức nấu ăn nhà họ Nghiêm do Lâm Bảo Điền soạn lại lần nữa là tài sản quý giá nhường nào? Các ngươi thì hay rồi, tất cả chiếm hết không nói, còn không cho con gái ruột của người ta nấu những món ăn đó, ngươi đang ép người ta vào đường cùng, thật không có lương tâm!

Trước đó mọi người có bao nhiêu đồng tình với nhà họ Nghiêm, hiện tại có bấy nhiêu hiểu ra —— hai người này một người nói láo hủy danh dự người khác, một người lòng dạ cay nghiệt ác độc chặn đường lui của người, đúng là loại tiểu nhân. Nhìn lại cô nương Lâm Đạm mà xem, quả nhiên rộng rãi vô cùng!

"Không ăn. Không có Lâm đầu bếp ở đây, thức ăn ở quán rượu này còn gì ngon để ăn!" Lúc này có nhiều thực khách phất tay áo rời đi, phòng khách náo nhiệt lập tức vắng tanh.

Lâm Đạm đỡ Tề thị lên xe ngựa, tìm một nhà trọ giá cả tiện nghi ở tạm. Một trăm hai mươi lượng bạc nghe qua có vẻ nhiều đấy, nhưng tiêu rất nhanh, dưới tình huống không có thu nhập phải tiết kiệm mới có thể đảm bảo cuộc sống sau này.

"Đạm Nhi, sao vừa rồi con không so tài với Nghiêm Ngật Khoan? Năm đó lão ta ngay cả mở nắp vung thế nào cũng không biết, chắc chắn không phải đối thủ của con." Tề thị nghi ngờ nói.

"Mẹ, mẹ không phát hiện tiểu Hầu gia rất bảo vệ Nghiêm Lãng Tình sao? Có tiểu Hầu gia ở đó, chúng ta không nên trêu vào nhà họ Nghiêm mới phải." Lâm Đạm kéo chăn mỏng ra để Tề thị nằm xuống nghỉ một lát. Nhưng chỉ có cô mới biết, không muốn trêu vào Nghiêm Lãng Tình để tránh tiểu Hầu gia chỉ là một mặt, mặt khác, cô chỉ kế thừa trí nhớ của Lâm Đạm, chứ không nắm giữ tài nấu nướng của cô bé, lời vừa rồi dùng để đe dọa Nghiêm phụ thôi, nào phải thật sự so tài. So tài rồi mình cũng bị bêu xấu, mà nếu không so, mọi người trong lòng não bổ một phen, chỉ biết Nghiêm phụ không ra gì. Đây mới là hiệu quả cô mong muốn.

"Con nói tiểu Hầu gia đối với Nghiêm Lãng Tình..." Tề thị nhớ tới gương mặt tươi cười như hoa đào của Nghiêm Lãng Tình, lại nghĩ tới tiểu Hầu gia bảo vệ cô ta đủ điều, nhất thời thở dài một tiếng. Cô nhi quả phụ bọn họ không nơi nương tựa, nào dám đối nghịch với người tiểu Hầu gia coi trọng, người câm ăn hoàng liên, không muốn cũng phải ăn.

Nào ngờ ngay khi họ rời đi, tiểu Hầu gia không nói một lời quay người rời khỏi, lưu lại Nghiêm Lãng Tình khó chịu cực kỳ đứng trân trân tại chỗ.