Nữ Phụ Không Lẫn Vào

Chương 34-1: Nữ đầu bếp (33)




Lâm Đạm vừa nói dứt lời, mọi người tại đây đều ngốc luôn, ngay cả Hoàng đế bày mưu lập kế cũng lộ ra biểu tình kinh dị.

Dựa theo lời giải thích của Lâm Đạm, đưa bánh chưng cho dân chúng thưởng thức, để tự họ tới chọn, lựa chọn cuối cùng tất nhiên là khẩu vị họ thích. Bọn họ không biết thùng bánh chưng này do ai làm, cũng không biết đến thắng bại cuộc tỉ thí hôm nay, vì vậy có thể đưa ra kết quả công bằng nhất.

Ai cũng không thể phản bác lời của Lâm Đạm, ngay cả Hoàng đế cũng không thể, bởi hắn đã sớm đồng ý cho Lâm Đạm một cuộc tỉ thí công bằng, tất cả mọi thứ đều do cô làm chủ. Thiên tử miệng vàng lời ngọc, nặng tựa thái sơn, không cho phép đổi ý.

Hoàng đế lúc này mới ý thức được dụng ý chân chính của Lâm Đạm. Quyền quyết định của cuộc tỉ thí này đã không còn nằm trong tay hắn nữa, cũng không nằm trong tay trọng tài, mà nằm trong tay dân chúng. Vì phòng hắn lợi dụng hoàng quyền tiến hành quấy nhiễu, cô thậm chí quy định chỉ cho người vào thành, không cho người ra khỏi thành. Hoàng đế có thể sắp xếp người ra khỏi thành đi lấy bánh chưng, nhưng không cách nào khống chế số người vào thành, hôm nay ai muốn tới Kinh thành, tới lúc nào, chỉ có lão thiên mới biết.

Mà hai thùng bánh chưng kia đã bị đảo loạn, coi như Hoàng đế thần thông quảng đại, lập tức gửi tin tức cho người cải trang thành bách tính vào thành, cũng không phân biệt được cái bánh chưng nào là của Nghiêm Lãng Tình, quay đi quay lại vẫn phải chọn thứ mình thích. Huống chi chính hắn cũng không biết thùng bánh chưng nào là của ai.

Như vậy công bằng không? Hoàng đế lắc đầu cười một cái, cười sang sảng, "Công bằng, như vậy vô cùng công bằng! Người đâu, mang hai thùng bánh chưng này mang đến cửa tây thành, để thị vệ phân phát cho người vào thành, mỗi người vào thành chỉ được thưởng thức qua rồi chọn một, không cho phép cầm nhiều cái." Như vậy, họ chỉ có thể lấy cái mà mình thích nhất.

Hoàng đế vốn định làm chỗ dựa cho Nghiêm Lãng Tình, dù sao đây là nữ tử hắn coi trọng, vừa mới chịu ủy khuất, cưng chiều tí cũng không sao. Nhưng bây giờ, hắn lại thấy Lâm Đạm thú vị cực kỳ, cuộc tỉ thí này cũng thú vị cực kỳ, vậy sao hắn không công bằng một chút, khiến cho nàng càng thêm thú vị hơn? Tiếp theo hắn cái gì cũng không làm, cũng không cho phép người ngoài phá hư quy tắc, giao cho bách tính đánh giá kết quả đi.

Nhìn thấy biểu tình hứng thú dồi dào của Hoàng đế, Thang Cửu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Lâm Đạm thần thái ung dung, ánh mắt trở nên hết sức nóng bỏng, sau đó mỉm cười. Hắn lần nữa quan tâm vô ích rồi, Lâm Đạm luôn có thể ung dung đối mặt với mọi tuyệt cảnh, sau đó bằng vào sự thông minh của mình tìm ra con đường sống.

Uy Viễn Hầu rút đi biểu tình lười biếng tùy ý, quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Đạm. Thành Thân Vương và Cung Thân Vương xúm lại xì xào bàn tán, bật cười thật thấp, tâm tình nhìn qua rất tốt. Điền Kiềm Quận vương chỉ để ý vuốt ve ly trà trong tay, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn kỹ Lâm Đạm, ánh mắt thâm thúy.

Biểu tình cứng ngắc nhất không hề nghi ngờ là Nghiêm Lãng Tình. Nàng ta vô luận thế nào cũng không nghĩ ra Lâm Đạm lại dùng phương pháp phán xét này, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ một phen, nàng ta không thể không bội phục sự thông minh của Lâm Đạm. Hoàng đế cực kỳ thích nữ tử thông minh nhanh nhẹn, càng thích chuyện thú vị, sợ rằng bây giờ hắn rất thưởng thức Lâm Đạm, không còn ý thiên vị nữa.

Nghiêm Lãng Tình có chút thấp thỏm, nhưng không hốt hoảng nhiều lắm, bởi nàng ta rất tin tưởng tay nghề của mình.

Đoàn người đi tới cửa tây thành, chọn một tòa tháp cao ở tây thành nhìn xuống. Hai thùng bánh chưng được thị vệ xếp hàng đặt cùng một chỗ, chia ra bóc từng cái bánh chưng, để người vào thành thưởng thức. Tết Đoan Ngọ sắp đến, nhiều người giàu sẽ phát bánh chưng cho người nghèo, làm việc thiện tích công đức, cho nên người đi đường không cảm thấy kỳ quái cho lắm, lại có thị vệ trông chừng, họ cũng không dám tranh giành, nói chỉ cho phép người vào thành lấy, thì chỉ có người vào thành lấy, nói chỉ cho phép mỗi người cầm một cái, ai cũng không dám lấy nhiều hơn.

Hai hàng dài lần lượt đi vào ăn thử, người vào thành rất nhanh lấy được bánh chưng mình thích mang đi. Hoàng đế đứng trên đài cao nhìn xuống, tâm tình nhàm chán sớm được hưng phấn và mong đợi thay thế. Hắn thích loại phương thức tranh tài này, không thể khống chế, nên càng thú vị hơn.

Xử lý gạo nếp và thịt ba chỉ rất mất thời gian, đợi đến khi hai người gói xong bánh chưng đã tới chiều, cách lúc cửa thành đóng còn nửa giờ, trên đường còn trễ nải một hồi, cho nên hai thùng bánh chưng đều chưa phát xong. Nhưng việc này cũng không gây trở ngại việc phán đoán, thùng bánh chưng của ai còn ít hơn người đó thắng, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Mọi người dời bước tới một quán rượu ở phụ cận, bao một nhã gian sang trọng, Hoàng đế vừa vào cửa đã bắt đầu vội vã hô: "Ngươi đâu, đi đếm bánh chưng trong thùng."

Lập tức có hai thị vệ tiến lên trước, chia ra đếm số bánh chưng trong hai thùng, sau khi ra kết quả viết lên giấy, lại cho hai thị vệ khác tới đếm lại, lặp lại ba lần, số lượng cho ra đều giống nhau mới ngừng. Một thị vệ trong số đó tiến lên một bước, chắp tay nói: "Khởi bẩm bệ hạ, thùng bên trái còn hai trăm tám mươi tám cái bánh chưng, thùng bên phải còn lại sáu mươi ba cái bánh chưng, bên phải thắng."

Chênh lệch của hai người thật lớn a! Hoàng đế nhìn về phía Lâm Đạm, nhướng mày hỏi: "Ngươi có thể nhận ra thùng nào là của ngươi không?"

Lâm Đạm đi tới bên phải, chắc chắn nói: "Tự nhiên nhận ra."

Nghiêm Lãng Tình dao động không ngừng nhìn hai thùng, mặt mũi có chút trắng bệch.

"Ngươi làm sao biết thùng này là của ngươi?" Hoàng đế trong mắt nhuốm ý cười nhìn Lâm Đạm.

"Lúc gói bánh chưng ta đều thắt một nút ở cuối dây, không tin các ngươi có thể tự đi kiểm tra." Lâm Đạm lấy ra một cái bánh chưng, giơ dây lên cho mọi người xem, quả nhiên có một nút thắt nho nhỏ, không cầm trong tay nhìn kỹ thì không thể phát hiện.

Để cho công bằng, mấy tên thị vệ lập tức lấy tất cả bánh chưng ra kiểm tra, vuốt cằm nói: "Khởi bẩm bệ hạ, bánh chưng thùng bên phải đều có nút thắt, bên trái không có."

Lâm Đạm lúc này mới nói: "Cho dù không nhìn nút thắt, mở lá gói ra cũng được. Nghiêm ngự trù, ngươi chắc sẽ không tới mức không phân biệt được cái nào mình làm chứ?" Dứt lời liền cầm lên hai cái bánh chưng, không nhanh không chậm mở ra.

Nếu không phải mở ra lá gói, hai cái bánh chưng bất kể độ lớn nhỏ hay hình dáng đều trông giống nhau như đúc, tựa như cùng một người làm. Nhưng đến khi lá gói hoàn toàn mở ra, khác biệt bên trong lớn vô cùng. Lúc trước mọi người đứng trên tháp cao nhìn ra cửa thành xa xa, tự nhiên không thể thấy rõ tình hình cụ thể, nhưng bây giờ hai cái bánh chưng nằm trong đĩa ngọc trắng ngần, được họ thu hết vào mắt.

Chỉ thấy bánh chưng bên phải toàn thân vàng óng, bề ngoài trong trẻo, nhìn qua hết sức tinh xảo xinh xắn, mà bánh chưng bên trái có màu trắng hơi ố vàng, ở giữa là màu tương, cứ như ngâm qua thùng nước nhuộm vậy, có vẻ hết sức hỗn tạp. Thức ăn tốt hay xấu phải phán đoán từ cả ba phương diện là sắc, hương, vị; thấy rõ sự khác nhau giữa hai cái bánh chưng, tất cả mọi người không khỏi thừa nhận, phán đoán từ phương diện "sắc", Lâm Đạm đã hơn hẳn.

Tất cả bánh chưng Nghiêm Lãng Tình gói đều có màu sắc hỗn tạp thế này, bởi vì gạo nếp màu trắng, thịt ba chỉ ướp xong có màu giống tương, hai thứ hợp thành một hấp chín, tự nhiên sẽ nhuộm màu vào nhau, trở nên không dễ nhìn cho lắm. Nhưng nàng ta ngàn vạn lần không ngờ tới, gạo nếp Lâm Đạm dùng nước tro ngâm ra lại biến thành màu vàng rực rỡ, nhìn qua hết sức tươi non khả ái. Đây tột cùng là do đâu?

Nàng ta kinh hãi tố cáo: "Cái này không đúng! Gạo nếp của Lâm Đạm dùng nước tro ngâm, là bẩn, màu sắc sao dễ nhìn hơn ta được?"