Diêu Dao đến rất nhanh.
Có thể không nhanh sao? Nhìn thấy cuối cùng cũng có thể bắt gọn, kinh triệu doãn dù không mời nàng cũng phải đến.
Bạch Như Huyên thấy người đến cũng không chần chừ, ánh mắt trực tiếp đối diện với Diêu Dao, liền đem chuyện từ lúc mang thai đến sinh con rồi đến việc nhi tử bị đưa vào Hà phụ, nói ra một cách rõ ràng, nghe bên ngoài công đường tiếng kêu kinh ngạc vang lên từng hồi, thậm chí mọi người còn nhìn Diêu Dao với ánh mắt đầy sự thương cảm, Bạch Như Huyên tràn đầy khiêu khích, “Hà Cầu là nhi tử ruột của ta do ta mang thai mười tháng sinh ra, người Hà gia sợ chuyện bị lộ mất đi tức phụ tốt xuất thân từ nhà cao cửa rộng, chẳng phải muốn g.i.ế.c ta diệt khẩu sao?”
Mỗi bước mỗi xa
Bạch Như Huyên chăm chú nhìn Diêu Dao, bức thiết thấy sự kinh sợ trên mặt nàng, không thể tin hoặc là tức giận, nhưng một phút trôi qua, hai phút, ba phút, chỉ thấy Diêu Dao không hề nhướng mày, thậm chí trên mặt viết rõ: Không thể nào? Chỉ có thế thôi?
Nụ cười tự tin của Bạch Như Huyên từ đêm qua đến giờ bỗng chốc cứng lại trên mặt, nhưng vẫn không chịu tin, “Có phải ngươi nghe đến choáng váng rồi hay không? Ta nói vì Hà Cầu, Hà Giác đã tự tay hại c.h.ế.t con của ngươi, thậm chí vì muốn con ta trở thành nhi tử chính thống thừa kế tất cả của Hà gia và nhận được sự ủng hộ từ Từ gia, còn để con ta nuôi dưới gối của ngươi, sao ngươi lại…”
Bạch Như Huyên không hiểu, Từ Ngọc Dao đường đường một quý nữ xuất thân cao quý, chỉ cần phát hiện Hà Giác nuôi ngoại thất đã làm ầm ĩ cả thành, mở miệng là muốn hòa ly, hiện tại cho dù chỉ mới ở chung với Hà Cầu không lâu, cảm tình không sâu, phát hiện người Hà gia lại lường gạt nàng như thế, sao có thể không có chút phản ứng nào?
Nếu không phải có nhiều đôi mắt đang dõi theo, Diêu Dao suýt nữa đã bật cười ra tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-52-nguyen-phoi-khong-de-choc-52.html.]
Nói Bạch Như Huyên không lợi hại thì không đúng, nàng ta dám một mình xa xôi đến kinh thành, khi nhìn thấu bộ mặt thật của người Hà gia mà không chút do dự đ.â.m dao, nhưng nếu nói nàng ta lợi hại, thì lại ngây thơ đến mức nghĩ rằng nàng sẽ vì một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống mà mất kiểm soát, ngay cả khi nguyên thân Từ Ngọc Dao đứng đây, lúc này tuyệt đối cũng sẽ không nghĩ đến Hà Cầu, mà là làm sao nhanh chóng thoát khỏi đống bùn lầy của Hà gia, rồi làm sao đánh chó rơi xuống nước.
Dưới ánh mắt thương cảm của mọi người, Diêu Dao miễn cưỡng kéo khóe miệng, “Từ khi thấy Hà Giác nuôi ngươi ở bên ngoài, nhiều năm ân ái chỉ là giả dối, ta đã không còn ôm hy vọng gì với hắn và Hà gia nữa, như vậy, nghe thấy chuyện gì có thái quá đi nữa cũng sẽ không cảm thấy thất vọng.”
Mọi người nghe vậy không khỏi càng thêm thương cảm, đường đường là nữ nhi của phủ Thượng thư gả cho ai mà không được, sao lại rơi vào ổ sài lang này, đúng là gia đình này tự làm tự chịu, nếu không thì sao lại phải nuôi con của kẻ thù? Chỉ cần nghĩ đến thôi, hầu hết mọi người có mặt đều không nhịn được mà lộ vẻ tức giận.
Diêu Dao lại không thèm để ý đến Bạch Như Huyên đang điên cuồng, chỉ quay sang nhìn kinh triệu doãn, “Đại nhân, sự việc đã đến mức này không phải chỉ giữa ta và nàng ta có thể làm rõ được, cũng không thể chỉ tin một phía, chi bằng mời Hà Giác và Hà phu nhân cùng lên công đường, sự thật rốt cuộc ra sao cũng sẽ rõ ràng.”
Tuy Kinh triệu doãn đã thấy nhiều chuyện kỳ quái, nhưng nghe những điều Bạch Như Huyên nói cũng không khỏi cảm thấy Hà gia điên rồ, nhìn thấy Diêu Dao đến giờ vẫn bình tĩnh, không khỏi thêm phần khen ngợi và không đành lòng, hỏi người vừa đi mời từ Hà gia về thì biết, Hà Giác và Hà mẫu đều không bị thương nặng, Hà phụ bị dọa ngất xỉu giờ đã tỉnh lại, gật gật đầu, cùng với Hà Như Nguyệt, Liễu di nương và tất cả những người có tên tuổi trong Hà gia đều được đưa tới.
Nhìn vào tấm bảng lớn treo trên đầu, Hà Giác và Hà mẫu, vì mất m.á.u mà mặt mũi đã tái xanh, không khỏi tuyệt vọng nhìn nhau.
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.