Hà phụ đau lòng không chịu nổi, cảm thấy như bị cắt một miếng thịt, trong khi đó Hà mẫu lại nghĩ thông suốt.
Bà ta nghĩ, dù sao Từ Ngọc Dao cũng không sinh được con, cầm nhiều đồ như vậy cuối cùng không phải cũng phải đưa cho Cầu nhi hay sao? Coi như là vòng vo rồi vẫn quay lại Hà gia, đến lúc đó còn kiếm được của hồi môn phong phú của Từ Ngọc Dao, tính ra vẫn là một thương vụ có lời. Nghĩ như vậy, nhìn thấy Hà phụ mãi không lên tiếng, Hà mẫu như sợ mất cơ hội liền vội vàng lên tiếng, “Không không không, đây không phải vấn đề, chỉ là chuyện lớn nên phải suy nghĩ kỹ, nếu có thể khiến Dao nhi yên tâm, chúng ta tự nhiên không có lý do gì để không đồng ý.”
Từ phu nhân và Vương thị đều là người tinh ranh, tự nhiên sẽ không bỏ qua phản ứng có phần bất thường của Hà mẫu, bọn họ trao nhau một ánh mắt hiểu ý, ghi nhớ nhưng không đề cập. Khi câu chuyện đến đây, mục đích của Diêu Dao cũng đã đạt được, dĩ nhiên không cần lãng phí thêm thời gian, Từ phu nhân mở miệng để lại một câu rằng trong ba ngày sẽ gửi khế thư đến, mà Diêu Dao sẽ ở lại Từ phủ để dưỡng sức rồi quay về, ngay lập tức trực tiếp đuổi cả nhà bọn họ ra ngoài.
Trên đường về, Hà phụ càng nghĩ càng tức giận, nhìn nhi tử bị đánh tơi tả, liền phát tác với Hà mẫu, “Bà có phải bị lừa đá vào đầu không? Người ta không sốt ruột, bà lại gấp gáp làm gì? Bà có ghét tiền đến mức này không? Bà có biết tổng cộng những sản nghiệp dưới danh nghĩa Hà Giác là bao nhiêu bạc không? Ta thấy mẫu tử hai người là một người ngốc hơn một người!”
Mỗi bước mỗi xa
Hà mẫu trong lòng nghĩ, ông ta trước mặt người khác giả vờ như người hiền lành, nhưng lại bắt đầu nổi điên trước mặt mình. Cả ngày gặp phải những chuyện phiền phức, lại lo sợ ở Từ phủ suốt nửa ngày, Hà mẫu cũng tức giận, cảm thấy mình đã đủ vì Hà gia mà lo lắng, nên không còn muốn làm một người tức phụ chịu đựng nữa, liền đáp lại, “Vậy thì phải làm sao? Vậy không phải là ông nên chờ hai đứa hòa ly sao?”
“Bà không nghe Vương thị nói sao, hòa ly không chỉ có Từ gia ở kinh thành không buông tha cho chúng ta, mà còn định mở rộng đến Giang Nam, sớm muộn gì cũng phải xử lý, sao không nhanh chóng để bọn họ giải quyết cơn giận này, tránh cho sau này lại xảy ra chuyện gì, sao lại là ta ngu ngốc, nếu bà có cách tốt hơn, sao lúc nãy không nói!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-23-nguyen-phoi-khong-de-choc-23.html.]
Hà phụ tức đến mức muốn nổ tung, “Bây giờ bà lại thông minh, còn trước đây đã đi đâu rồi? Đứa nhi tử quý báu này của bà đã nuôi đứa chất nữ quý giá kia của bà suốt chín năm, bà làm mẫu thân mà không biết gì, ta nói cho bà biết, sau này để ả tiên nhân đó thành thành thật thật ở lại, sinh con rồi thì để ả ta cút đi!”
Nói đến chuyện con cái, Hà mẫu không khỏi cảm thấy lo lắng, khi nhìn thấy ánh mắt đầy chán ghét và không kiên nhẫn của Hà phụ, bà ta cũng không còn sức để tranh luận nữa, bà ta bận rộn trước sau như vậy rốt cuộc là vì điều gì?
Quay sang nhìn Hà Giác đang nhắm mắt nằm bên cạnh, Hà mẫu lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Hà Giác không hề ngủ, Từ bá ra tay rất có chừng mực, tránh được tất cả các điểm yếu nhưng vẫn đánh cho hắn đau đến không muốn sống, tuy nhiên lúc này sự mơ hồ trong lòng hắn lại lấn át cả nỗi đau trên cơ thể. Hắn có muốn hòa ly không? Hắn tưởng là mình muốn, nhưng khi Diêu Dao nói ra chuyện hòa ly, khi người Từ gia kiên quyết đòi hòa ly, hắn lại không cảm thấy nhẹ nhõm hay giải thoát mà chỉ thấy đầy hoảng loạn.
Nghĩ đến ánh mắt của Diêu Dao nhìn mình như nhìn một thứ bẩn thỉu, Hà Giác cảm thấy khó thở, càng nhìn thấy Hà phụ và Hà mẫu đối đầu nhau, trong lòng hắn càng cảm thấy đắng chát, cho dù sau này Bạch Như Huyên có thể ở bên cạnh hắn, dường như cũng không thể giảm bớt nỗi khổ này.
Bị đánh liên tiếp hai trận, cộng với sự xấu hổ và tức giận, Hà Giác đêm đó đã sốt cao.
Hà phụ Hà mẫu cãi nhau không ngừng, đại phu đến rồi lại đi, cả đêm trong viện sáng đèn, trong khi đó, phía Ngưng Hương viện bên kia, Liễu di nương cũng không ngủ được.