Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 211




Edit + beta: Văn Văn.


Nửa đêm, Thân Đồ Thiệp tỉnh lại thì thấy mình và các anh em đều bị trói.


Đầu của hắn đau không dứt, chắc là nện phải thứ gì rồi.


Đàn em hoảng sợ nói: "Đại ca, chúng ta nên làm gì đây?"


Thân Đồ Thiệp đang đầy một bụng lửa giận, hắn ta đã quen làm mưa làm gió ở huyện Hoàn, nào biết mình sẽ có ngày bại bởi trong tay một đám người hoang dã trên núi.


Thân Đồ Thiệp: "Mọi người cố gắng hết sức xúm lại một chỗ để cùng nhau tháo dây thừng, chờ chạy ra ngoài..."


Trước khi nói xong, hắn sững người, giờ mới phát hiện đầu còn lại của sợi dây bị buộc vào một cái cây. Mỗi người đều bị buộc vào một cái cây khác, cơ bản không thể cùng nhau tháo dây ra được.


Sắc mặt Thân Đồ Thiệp đen lại, đôi mắt đào hoa cụp xuống, vẻ mặt trở nên âm u, khó đoán.


Nhóm đàn em cũng nhanh chóng phát hiện ra sự thật này, bọn họ không ngờ thật cực khổ chạy thoát ra khỏi huyện Hoàn, nghĩ rằng cuối cùng có thể tiếp tục sống những ngày tháng sung sướng nhưng ai biết giữa đường lật xe. Đã vậy một người trong thôn cũng không sao, chỉ có họ là bị tước vũ khí.


Thân Đồ Thiệp trầm mặc một lát rồi nói tiếp: "Đợi trời vừa hửng sáng sẽ có người đến đây can thiệp, chúng ta hứa cho người đó chỗ tốt rồi kêu họ thả chúng ta ra. Bọn dân nơi vùng núi khỉ ho cò gáy không có nhiều kiến ​​thức. Nếu dụ dỗ không được thì bức ép, ông trời sẽ không tuyệt đường ai."


Ôm suy nghĩ này mà đợi, trời vừa sáng, trước khi mặt trời mọc quả nhiên có một người đàn ông cầm đèn pin đi đến từ xa.


Tụi đàn em kích động hô lớn: "Đại ca, đại ca!"


Thân Đồ Thiệp mở mắt ra, cặp mắt hoa đào hiện lên ánh sáng, nhìn về phía người đang đi tới.


Người đến là một thanh niên, khí chất thiếu niên xen lẫn một chút sự thành thục của đàn ông, vẻ ngoài rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, con ngươi đen thăm thẳm.


Người thanh niên ngồi xổm xuống trước mặt họ, khẽ gọi: "Thân Đồ Thiệp."


Thân Đồ Thiệp không ngờ anh chàng này biết mình, khóe môi hắn nhếch lên: "Giúp tôi thoát ra, để tôi đoán xem, chắc chắn thằng ranh miệng còn hôi sữa kia đã lừa cậu nói thân phận của nó quý giá lắm đúng không? Thực ra nó cùng một giuộc với chúng tôi, cùng lắm là một thằng phản bội mà thôi. Tôi có một người chú ở Thái Châu, cậu có thể đi hỏi thăm thử danh tiếng của chú tôi. Chỉ cần một khi đến Thái Châu, biệt thự cao cấp, công việc lương cao, địa vị hay cả phụ nữ, tất cả đều cho cậu. Những lời mà tôi nói với cậu bây giờ tuyệt không nuốt lời."


Triệu Tự nở nụ cười.


"Điều kiện anh nói đúng là khá tốt, đa số ai cũng sẽ dao động." Triệu Tự nhấc chân lên, ngay trên tay Thân Đồ Thiệp đạp xuống, ngay tức khắc xương cốt phát ra tiếng vang rắc rắc: "Đáng tiếc, người mày gặp lại là tao."


Thân Đồ Thiệp đau đến khuôn mặt vặn vẹo: "Dừng tay!"


Triệu Tự nhấc chân lên, tay kia của Thân Đồ Thiệp đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu.


Ánh mắt Thân Đồ Thiệp hung ác: "Một ngày nào đó, mày sẽ hối hận vì hành vi hôm nay của mình."


"Ai sắp chết cũng thích nói loại lời này."


Triệu Tự lấy băng dính ra dán kín miệng từng lũ. Khi đến lượt Thân Đồ Thiệp, Triệu Tự lấy băng dính siết chặt cổ hắn ta, chờ hắn không thở nổi nữa thì buông lỏng tay.


Cứ lặp lại vài lần như thế, Thân Đồ Thiệp vừa bị tra tấn vừa ráng hồi tưởng lại.


Hắn thở hổn hển nói: "Tao có thù oán gì với mày à?"


Động tác Triệu Tự dừng lại chút, lấy băng dán ra bịt kín miệng Thân Đồ Thiệp.


Giọng anh chứa vài phần lạnh lẽo: "Không có."


Sau lưng Triệu Tự, ánh sáng mặt trời đã hoàn toàn ban xuống.


*


Trong thôn xảy ra chuyện lớn như vậy, chân tay tất cả mọi người đều luống cuống. Mọi người hiểu rõ, việc ưu tiên hàng đầu là đưa nhóm người Thân Đồ Thiệp đến đồn cảnh sát.


Trang Hoành Tu vội nói: "Nhằm đảm bảo an toàn, chúng ta nên tự mình đưa đám người đó đến huyện Hoàn, Thân Đồ Thiệp là người xảo quyệt, độc ác, lỡ như chuyển đến huyện nào khác không trông chừng kĩ hắn, hắn sẽ chạy thoát, mà hắn đã thoát được thì chắc chắn một ngày nào đó cả thôn sẽ bị trả thù."


Đại Ninh đang nhai kẹo mút, quay đầu nhìn cậu ta: "Chắc không phải nhóc định lừa mấy người bọn tôi để hộ tống nhóc về nhà chứ?"


Mặt Trang Hoành Tu chậm rãi đỏ rực.


Người trong thôn không nghe cậu ta nói, mọi người theo bản năng nhìn qua, muốn nghe suy nghĩ của Triệu Tự. Triệu Tự trầm tư một hồi rồi nói: "Lời Trang Hoành Tu nói cũng có lý, vì sự an toàn, chúng ta phải đem người áp giải đến huyện Hoàn. Không biết có ai đồng ý cùng tôi đi chuyến này?"


Thời điểm thảo luận, tất cả mọi người đều nhiệt tình nhưng ngược lại bây giờ không ai lên tiếng. Các thôn dân hai mặt nhìn nhau, vì đưa tù nhân đi mà rời xa nhà lại còn thêm lãng phí sức lực, chả ai muốn cả.


Bên cạnh một bàn tay nhỏ nhắn giơ lên: "Tôi, tôi nè."


Đại tiểu thư kéo kéo vạt áo Triệu Tự: "Những người hèn nhát và quỷ ích kỷ này không đi với anh, vậy tôi đi cùng anh."


Vẻ mặt Triệu Tự nhu hòa đôi chút, ngoài miệng vẫn dạy bảo cô: "Đừng ăn nói bậy bạ, mỗi người đều có cân nhắc riêng của mình. Mấy ngày nay việc đồng áng bận rộn, xác thật đi không tiện."


Những lời này không phải đang nói Đại Ninh, mà là cố tình nói cho các thôn dân, giúp họ tìm một cái bậc thang đi xuống.


Quả nhiên khi những lời này vừa ra, nhiều người trong đám đông không khỏi tỏ ra biểu tình xấu hổ.


Xuyên Tử đứng ra tiên phong: "Anh Tự, đây là một việc làm rất tốt để bảo vệ thôn, em đi cùng anh."


Lý Tráng gãi gãi đầu cũng giơ tay: "Tính tôi nữa."


Lập tức có nhiều người nhiệt tình hơn, Triệu Tự không phải ai cũng chọn, anh chọn ra tám người trẻ tuổi cường tráng. Trong khi áp giải Thân Đồ Thiệp còn đồng thời phải đưa Trang Hoành Tu về nhà.


Trang Hoành Tu vô cùng cảm động: "Tôi nhất định sẽ báo đáp mọi người."


Không ai để ý lời nói này của cậu ta, nhưng được người khác cảm ơn, tâm lý luôn thoải mái đôi chút.


Triệu Tự tiếp tục nói: "Chúng ta sẽ xuất phát vào ngày mai. Không cần cho họ ăn bữa nay, lấy chết đói để uy hiếp, họ sẽ càng thành thật theo chúng ta đi."


Trải qua việc bắt giữ Thân Đồ Thiệp một cách dễ dàng, bây giờ Triệu Tự nói gì, mọi người đều răm rắp nghe theo.


Sau khi tan họp, trước mặt Triệu Tự đột nhiên nhố ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ.


"Còn tôi thì sao? Tôi có thể đi được không?"


Triệu Tự nén ý cười trong mắt: "Đừng có chuyện gì náo nhiệt cũng muốn tham gia, cô cứ ở trong thôn đi, có chú Tiền lo liệu, vừa an toàn vừa thoải mái. Từ đây đến huyện Hoàn khá xa, cô ngồi xe chắc chắn sẽ khó chịu."


Đại Ninh thấy anh ta không muốn mang mình đi thật, trong lòng hơi tức giận, rõ ràng cô là người đầu tiên xung phong nói muốn đi mà.


Triệu Tự còn muốn nói gì nữa, đột nhiên bị nhét nửa cây kẹo mút vào trong miệng, cô đá anh ta một cái, xoay người rời đi: "Hừ, không đưa đi thì không đưa đi, ai thèm."


Trong miệng là mùi kẹo việt quất, vị ngọt bất ngờ tan ra khiến người ta đắm chìm.


Cô gái đã đi xa không thấy bóng dáng. Triệu Tự cụp mắt xuống cười cười, anh không trách móc thói quen lúc hờn giận liền bắt đầu làm loạn lên của cô, Triệu Tự bình tĩnh nhai kẹo trong miệng rồi ném giấy kẹo.


Khi trời về tối, Triệu Tự hỏi chú Tiền về việc muốn mượn năm chiếc xe tải có người lái.


Chú Tiền là người phải trái rõ ràng, biết họ đang trên đường đi báo án và áp giải một tên tội phạm cực kỳ hung ác, còn là kẻ suýt nữa hại đại tiểu thư nhà mình, ngay lập tức đồng ý.


Không chỉ vậy, ông còn hỗ trợ thêm vật tư, dặn dò Triệu Tự một đường cẩn thận.


Triệu Tự gật đầu, quay về nhắn nhủ Triệu Bình chăm sóc cha mẹ và Triệu An An cho tốt.


Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, nhóm Triệu Tự đã áp giải Thân Đồ Thiệp đi bằng đường nhỏ rời khỏi núi.


Vốn Thân Đồ Thiệp không chịu hợp tác nhưng thái độ Triệu Tự lạnh băng: một là chết đói, hai là đi đồn cảnh sát.


Đi tới đồn cảnh sát tốt xấu gì cũng có một con đường sống, hắn không có lựa chọn, Triệu Tự nhìn thì tính tình tốt nhưng thật ra lại là một người tàn nhẫn hơn ai hết. Hắn nén cơn đói đang cồn cào trong bụng, đi theo đoàn người.


Đi được mười phút, bước chân Triệu Tự dừng lại.


"Mọi người cứ tiếp tục đi, lát nữa tôi sẽ theo kịp."


Triệu Tự dọc theo rừng cây đi về phía sau vài bước, quả nhiên nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn, vừa đi vừa oán giận, tay không ngừng xua muỗi.


Triệu Tự bước tới, thay cô lấy xuống chiếc lá khô rơi trên tóc: "Không phải đã nói cô sẽ ở lại trong thôn ư? Tại sao lại theo đến?"


Đại Ninh nói: "Ai nói anh thế là xong! Chỗ rừng sâu núi thẳm này của mấy người nhàm chán vậy, tôi cũng muốn đi huyện Hoàn chơi cơ, tôi nhớ không lầm huyện Hoàn có rất nhiều đồ ăn vặt, bánh gạo nếp, bột đậu Hà Lan..."


Triệu Tự: "Cô muốn gì cứ nói, khi tôi về sẽ mua cho cô."


"Không cần anh mua, tôi muốn tự mình mua."


Một khi đại tiểu thư đã tùy hứng thì không ai có cách, Triệu Tự cảnh cáo cô: "Đi ra khỏi cánh rừng này thôi đã phải mất đến bốn tiếng đồng hồ, cô chịu được không?"


Đại Ninh không thèm để ý: "Tôi có thể chịu được."


"Khi cô chạy ra đây có nói với ngài Tiền lời nào chưa?"


"Tôi có để lại một lá thư trong phòng rồi, quên đi, đến cùng anh có chịu đưa tôi đi không? Không đưa thì tôi tự đi."


Lúc này Triệu Tự không thể nói gì nữa, đành phải dặn dò, "Đi thì có thể, có điều không được chạy loạn, càng không được trêu chọc Thân Đồ Thiệp."


Đại Ninh miệng đầy lời đồng ý.


Cô vui vẻ ôm lấy cánh tay anh: "Nhanh lên, chúng ta phải đuổi theo mọi người."


Nhóm người cố ý đợi Triệu Tự, vì vậy một lúc sau, Đại Ninh và Triệu Tự đã đuổi kịp đám người Trang Hoành Tu, bọn họ thấy đại tiểu thư Kỷ gia đi theo, không khỏi kinh ngạc.


Triệu Tự không giải thích gì thêm, chỉ nói: "Tiếp tục đi."


Đại Ninh tràn đầy sức sống, chắp tay sau lưng đi qua đám người, hết nhìn đông ngó tây. Thường ngày trông cô đã xinh đẹp nên khiến vài người đàn ông nhìn phải đỏ mặt, tai hồng.


Bỗng vóc dáng một người đàn ông thấp bé lọt vào tầm mắt, bước chân Đại Ninh dừng lại.


Người đàn ông cúi đầu càng thấp, giống như xấu hổ không dám nhìn cô.


Ánh mắt Triệu Tự vẫn luôn chú ý Đại Ninh, vừa định nói cô chớ gây chuyện, Đại Ninh liền trước một bước lấy mũ mà 'người đàn ông' này đội ra.


Mái tóc Đỗ Điềm lập tức xõa tung trước mắt mọi người.


Đại Ninh nghiêng đầu, cười nói: "Anh bạn gì ơi, sao tôi thấy cậu cứ quen quen thế nào ấy."


Đỗ Điềm: "..." Bây giờ cô ta đặc biệt chỉ muốn đánh chết Kỷ Đại Ninh!


Lúc này Triệu Tự đã đi tới, anh cau mày nói: "Đỗ Điềm, tại sao cô lại ở đây?"


Cả đoàn người trùng trùng điệp điệp, lúc trời chưa sáng, Triệu Tự chỉ kiểm qua xem có vắng ai không, nhiều thêm một người cũng khó nhìn ra. Hơn nữa xem như Đỗ Điềm thông minh, cô ta không đi cùng các thôn dân mà trà trộn vào nhóm người Thân Đồ Thiệp. Nếu không phải đại tiểu thư phát hiện, bọn họ có thể đến lúc lên xe rồi mới phát hiện Đỗ Điềm đi theo.


Đỗ Điềm nhẹ giọng nói: "Em cũng muốn đóng góp một phần cho thôn, thêm một người, việc giám sát sẽ càng chặt chẽ hơn."


Triệu Tự: "Người đã đủ rồi, cô thân là một cô gái, trên đường nhiều bất tiện, mau về đi."


Giọng điệu Đỗ Điềm mang vài phần tủi thân, cô ta liếc Đại Ninh: "Tại sao Kỷ Đại Ninh có thể đi còn em không thể? Rõ ràng em chỉ có lòng tốt. Anh Triệu Tự, chúng ta là người lớn lên bên nhau từ bé, anh làm thế rất bất công."


Triệu Tự thấy nói gì cô ta cũng không nghe liền lười nói chuyện tiếp.


"Tùy cô."


Triệu Tự đi đến trước đám người đang mở đường, Lý Tráng tiến lại gần an ủi Đỗ Điềm, cười chất phác: "Em đừng giận cậu ấy, Triệu Tự cũng là có lòng tốt, đoạn đường này rất vất vả. Đỗ Điềm, tất cả mọi người đều biết em có lòng tốt muốn giúp mà."


Đỗ Điềm không muốn để ý đến người đàn ông vừa thấy liền biết là bia đỡ đạn, cười cười có lệ.


Trong biển ý thức của Đại Ninh, Thanh Đoàn khiếp sợ ra mặt: "Làm sao cô biết Đỗ Điềm cũng theo đến?"


Nó nói mà, đột nhiên đại tiểu thư lại không ngại gian khổ, sống chết phải chạy theo. Hóa ra là biết Đỗ Điềm ở đây.


Đại Ninh nói: "Buổi họp thảo luận hôm qua, trông bộ dáng Đỗ Điềm lấm la lấm lét liền biết cô ta chuẩn bị làm gì đó. Vả lại mi cũng nói Đỗ Điềm có số mệnh làm nữ chủ mà, nếu nữ chủ dễ buông tha nam chủ như thế, vậy cô ta còn làm nữ chủ chi nữa?"


Ba nam chủ trong văn nam chủ, Đỗ Điềm là người duy nhất có đủ tư cách trở thành nữ chủ, cho nên so sánh cô ta với rắn chết trăm năm vẫn còn độc cũng không hề sai.


Lần đầu tiên Thanh Đoàn cảm thấy cô nữ phụ Đại Ninh này khá đáng tin cậy.


Đoàn người đi không đến một giờ, Đại Ninh nhìn chung quanh, vẻ mặt mệt mỏi đến gần Triệu Tự.


"Chân của tôi đau."


Triệu Tự: "Cố kiên trì một lát."


Đại Ninh kéo kéo vạt áo của anh: "Thật sự rất đau, rất rất đau."


Triệu Tự cúi đầu nhìn giày của cô. Đại Ninh là một người yêu cái đẹp, vì để phối với chiếc váy màu hồng cánh sen liền chọn lấy một đôi giày viền ren màu hồng cánh sen, đẹp thì đẹp nhưng đi đường dài chắc chắn không nổi.


Nhóm người Thân Đồ Thiệp cộng với các thôn dân, tổng cộng có khoảng hơn ba mươi người, Triệu Tự thật sự không tiện nhìn xem rốt cuộc cô ấy bị làm sao.


Nghĩ chắc cô ấy lại bắt đầu gây sự, giọng Triệu Tự càng trở nên nghiêm khắc hơn: "Nếu cô muốn đi theo thì không thể mắc sai lầm vào lúc này. Đường đến huyện Hoàn còn rất xa, chúng ta phải nắm chặt thời gian."


Đại Ninh nào quan tâm nhiều vậy, bây giờ chân cô thật sự rất đau.


Đôi giày viền ren hồng cánh sen là đôi giày mới, hôm qua chú Tiền đã gửi mẫu mới đến, cô nhìn thoáng qua đã ưng không thôi, sáng nay liền hưng phấn mang vào, ai ngờ bên trong giày không đủ mềm, có hơi mài chân.


Cô rưng rưng nước mắt, khi ​​nói chuyện đã chứa mấy phần âm thanh nức nở: "Triệu Tự, lần này tôi không gạt anh, tôi cảm thấy hình như chân chảy máu rồi."


Nhìn thấy Đại Ninh có vẻ không giống nói dối, sắc mặt Triệu Tự thay đổi ngay.


Anh hướng mọi người nói: "Mọi người cứ tiếp tục đi, trong chốc lát tôi và đại tiểu thư sẽ theo kịp."


Không rảnh để ý đến ánh mắt người khác, Triệu Tự dìu cô đi về phía một bên cánh rừng. Anh ngồi xổm xuống thay cô cởi giày, lòng bàn chân trắng nõn của tiểu thư quả nhiên đã bị mài rách da, thậm chí còn đang chảy máu.


Vẻ mặt Triệu Tự trầm xuống, anh xoa xoa lòng bàn chân cô, cởi dây đôi giày ra, bế Đại Ninh lên.


"Tại sao không nói sớm?"


Theo tính khí của cô ấy, lẽ ra đã làm nũng từ lâu rồi chứ không phải đợi đến giờ.


Cô ôm lấy cổ Triệu Tự, giọng mềm mại: "Tôi biết đây là lần đầu tiên anh dẫn đội nên nếu tôi làm thế sẽ chỉ gây bất lợi cho anh."


Bước chân Triệu Tự dừng lại.


✩✩✩✩✩