Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 20-2




Edit + beta: Văn Văn.

Hạnh Hoa thôn cằn cỗi, rất ít có người đi vào, hơn nữa nhóm người này bước chân không nhẹ, rõ ràng toàn là đàn ông. Một đám đàn ông lén lút lại đây từ một con đường nhỏ, rất dễ dàng khiến người khác liên tưởng đến những chuyện không lành.

Tâm tư Triệu Tự nhạy bén. Quả nhiên chẳng mấy chốc, mọi người đã bị nhóm người Thân Đồ Thiệp vây quanh.

Vẻ mặt Triệu Tự hơi tối, anh ước lượng lần nữa, xoay người ra lệnh cho mấy người vệ sĩ phải làm gì.

Vài người biểu tình ngưng trọng, liên tục gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi.

Triệu Tự ngồi xổm trong chỗ tối, chờ đợi sự việc phát triển.

Trông thấy động tác Thân Đồ Thiệp muốn hôn Đại Ninh, ngón tay anh cắm sâu vào bùn đất, lộ ra dấu vết rất sâu.

*

Một lát sau, Đỗ Điềm bị đánh nằm im trên mặt đất giống như một con cá chết. Cô ta nhịn không được oán độc nhìn Đại Ninh.

Đại Ninh hướng về phía cô ta làm mặt quỷ.

Eo Đại Ninh bị người phía sau ôm lấy, hơi thở ái muội vòng quanh hai người, Thân Đồ Thiệp hỏi cô: "Vui không?"

Đại Ninh: "Tàm tạm."

Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một cô gái như thế. Dù mình bị thua thiệt cũng phải cho người khác thiệt thòi cùng.

Thân Đồ Thiệp tự xưng đời này của hắn gặp qua không biết bao nhiêu người đẹp, nhưng kể cả khi lúc gia đình đang cực kì hưng thịnh, hắn ta cũng chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đẹp hơn Đại Ninh.

Không bàn đến ngoại hình hay dáng người, chỉ nói cái cổ của cô ấy thôi đã cực kỳ mỏng manh, xinh đẹp khó thấy trên đời.

Tay hắn vuốt nhẹ vòng eo Đại Ninh, vừa định thò tay vào sườn xám của cô, Đại Ninh sững sờ, đột nhiên bật cười ra nước mắt.

Đại Ninh: "Ha ha ha ha, ngứa quá."

Thân Đồ Thiệp tức thời không biết nói gì.

Tên mặt thẹo không thể không nhắc nhở: "Đại ca, trước hết chúng ta đi tìm một chỗ để dàn xếp ổn thỏa một chút, chúng ta ở đây quá dễ khiến người khác chú ý, lỡ như trong thôn có phòng bị thì lúc chúng ta đi qua sẽ càng khó khăn."

Thân Đồ Thiệp cũng biết điều đó, bị Đại Ninh ồn ào cho một trận, bọn họ đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để chơi đám phụ nữ này. Chỉ cần làm người trong ngôi làng ngăn cách với thế giới bên ngoài rồi khống chế hết, đến lúc đó còn không phải muốn làm gì cũng được?

Hắn dứt khoát quyết định: "Trói tất cả người lại, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì dùng họ để uy hiếp thôn dân. Bây giờ là giờ ăn trưa, từ rìa thôn đi vào, trói được thì trói, không được thì giết!"

Thân Đồ Thiệp tự tay trói Đại Ninh.

Đại Ninh biết mình sắp bị trói, trong lòng hơi không vui, gần đây cô tương đối xui xẻo, hết bị Triệu Tự trói rồi đến tên này trói.

Đang nghĩ, đúng lúc này có vài người lao ra khỏi rừng cây.

Vẻ mặt Thân Đồ Thiệp thay đổi, ngay khi hắn ta chuẩn bị móc vũ khí ra, lưới đánh cá che trời lấp đất rơi xuống, vây khốn tất cả mọi người bên trong.

Đại Ninh bị một người kéo đi, đưa cô cách ra xa người Thân Đồ Thiệp.

Cô thấy rõ người tới liền chớp chớp mắt: "Triệu Tự?"

Triệu Tự bị mắc kẹt trong lưới cùng cô, nhẹ giọng hỏi: "Không sao chứ?"

"Có." Một khi đã thoát khỏi nguy hiểm, cô liền bắt đầu hầm hừ cáo trạng: "Cái gã mắt hoa đào đó muốn hôn tôi, còn muốn sờ tôi nữa!"

Lần này Triệu Tự không nói gì cô, chỉ sờ sờ tóc cô, nói nhỏ: "Tôi trả thù cho cô."

Khi nói chuyện, đám người vẫn mắc kẹt trong lưới, lưới đánh cá này rất lớn, chẳng phân biệt địch ta hay địch mình đã thành công khống chế toàn bộ đám người Thân Đồ Thiệp, bao gồm cả bọn Tiểu Yến, Trương Vĩnh Phong.

Mười bốn người vệ sĩ của Đại Ninh cộng thêm khoảng hai mươi người dân đang cố gắng kéo lưới.

Vốn Thân Đồ Thiệp muốn phá lưới để thoát ra, kết quả phát hiện lưới này cắt qua da thịt liền khiến toàn thân không ngừng tê rần, hoàn toàn không dùng được miếng sức nào.

Triệu Tự nằm rạp trên người Đại Ninh, chịu đựng từng trận dày vò, đau nhói, không phát ra tiếng.

Bọn vệ sĩ thấy nhóm người Thân Đồ Thiệp không động đậy liền lấy ra dùi cui điện, mỗi người mấy cây.

Hắn ta bị giật đến trợn tròn mắt, vừa run vừa chửi: "Tụi mày là, đồ, đồ rẻ tiền, loại..."

Rất nhanh, hắn cũng hôn mê bất tỉnh.

Lúc này đây thôn dân mới tự cởi lưới đánh cá, đỡ người nhà mình dậy.

Thuốc mê đã được thêm vào lưới đánh cá, hầu hết tay chân mọi người đều bị tê hoặc không còn sức.

Triệu Tự miễn cưỡng đứng lên từ trên đất, bọn vệ sĩ ba chân bốn cẳng lại đỡ Đại Ninh dậy. Cô nhảy dựng lên rồi xả một tràng cho mỗi vệ sĩ: "Các anh là đồ đần à, chỉ cần chạy chậm chút thôi là đại tiểu thư nhà các anh đã bị người xấu bắt đi rồi!"

Trong một đám người, Đại Ninh được Triệu Tự che chở nên trạng thái tốt nhất. Hiện tại cô muốn tính sổ, trông cũng rất hoạt bát.

Cô lạch bạch chạy tới, một chân đá vào người Thân Đồ Thiệp: "Đáng đời!"

Thân Đồ Thiệp không hay biết bị Đại Ninh đá cho một chân, đầu đập vào cục đá, lập tức tại chỗ xuất hiện vết đỏ.

Triệu Tự nhìn, lạnh lùng dời ánh mắt đi.

Thôn dân hỏi: "Đám người này xử lý thế nào đây?"

Bọn họ đến cùng đều là những người dân chất phác, nếu như không phải Thân Đồ Thiệp dẫn người đến xâm phạm chỗ họ trước, bọn họ nào dám đánh ngất người khác rồi trói lại. Tất cả mọi người đều nhìn người đưa ra lệnh- Triệu Tự.

Triệu Tự hoạt động tay chân tê mỏi, nói: "Trước hết trói lại rồi mai giao cho đồn cảnh sát. Kiểm tra xem người của chúng ta có ai bị thương không."

Tiểu Yến lòng còn hoảng sợ, dựa vào trong lòng ngực Xuyên Tử, hắn vội vàng an ủi vợ mình. Trần Tiểu Lị thoát được một kiếp cũng được người kéo lên. Người thảm nhất ở đây chắc là ​​người bị Thân Đồ Thiệp sai thuộc hạ đánh cho một trận, Đỗ Điềm.

Mặt mũi Đỗ Điềm đều bầm dập, Trần Tiểu Lị nhìn mà run cả lên, may mà lúc đó do mình sợ quá nên quên không nói Kỷ Đại Ninh! Nếu không bây giờ người thê thảm chính là mình.

Đầu lưỡi Đỗ Điềm toàn là cây, yếu đuối đáng thương kêu: "Anh Triệu Tự..."

Ánh mắt Triệu Tự hơi lạnh, lần này ý nghĩ muốn kéo cô ta cũng không có. Lý Tráng yêu mến Đỗ Điềm, thấy cô ấy quá mức đáng thương liền bước tới đỡ cô ấy dậy.

Đỗ Điềm thấy Triệu Tự thờ ơ, lúc này thậm chí kéo cô một phen cũng từ chối, trái tim cô ta chùng xuống, hiểu rõ Triệu Tự đã thấy lúc bản thân mình kêu Kỷ Đại Ninh đi ra.

Đỗ Điềm hơi nản lòng, cô ta cố gắng xây dựng hình tượng một em gái nhà bên tốt bụng ở trong lòng Triệu Tự, sợ là sụp đổ rồi.

Nhưng cô quả thật không phải cố ý, trong tình huống đó chỉ có đám vệ sĩ của Kỷ Đại Ninh mới có thể cứu được, Kỷ Đại Ninh không hé răng, chẳng lẽ cô ta muốn nhìn bọn họ bị hạ độc thủ sao?

Cô ta không chỉ vì bản thân mà còn vì Trần Tiểu Lị và Tiểu Yến!

Không có chỗ nào để nhốt đám người Thân Đồ Thiệp lại, người trong thôn không muốn dẫn đám người xấu đến trước từ đường, Triệu Tự suy nghĩ một lát: "Mang đến thung lũng đi."

Thung lũng rộng lớn, không dễ chạy trốn, càng không cần chiếm chỗ nhà ai.

"Trói vài người ra xa, chân cột cho chặt, đầu còn lại buộc vào cọc tre hay gốc cây."

Các thôn dân lần lượt làm theo.

Sau khi Triệu Tự phân phó xong, anh quay đầu thấy Đại Ninh đang dùng cỏ chọc trên má một thiếu niên.

Cậu bé bị bịt miệng, hai bên mặt bầm tím và sưng tấy, dường như ăn khổ không ít.

Triệu Tự đi tới ngồi xổm xuống, hỏi cậu bé: "Cậu cùng nhóm người đó là một giuộc?"

Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, nhanh chóng phủi sạch quan hệ, có ý cầu cứu.

Triệu Tự không lập tức xé miếng băng dính trên miệng cậu ta, mà trước tiên xách người lên, quyết định tự mình trông giữ. Anh tính toán chu đáo, lỡ như đám người Thân Đồ Thiệp có lai lịch không bình thường cũng sẽ không đến mức làm cho lòng người dân bàng hoàng.

Đại Ninh đi theo Triệu Tự, nhìn anh ta xách con trai của huyện trưởng nhà người ta.

Cậu bé này ước chừng mười lăm tuổi, trong khoảng thời gian này bị nhóm người kia hành hạ thành thói quen, nhìn lướt qua giống như một chú cún con tội nghiệp.

Đại Ninh nghiêng đầu đánh giá con trai huyện trưởng vài lần, hỏi Thanh Đoàn: "Sau này cậu ta chắc không phải là đàn em của nam chủ chứ?"

Thanh Đoàn kinh hãi: "Làm sao cô biết?!"

Đại Ninh: "Trong văn nam chủ đều viết như thế mà, nam chủ một đường thu nạp đàn em để mở rộng hậu cung."

Đại tiểu thư nhà ta thật lợi hại, hai ngày nay đọc tiểu thuyết không uổng phí bù lại.

Đại Ninh mới không thèm quan tâm đến sự phát triển của Triệu Tự ra sao, cô là một người may mắn cấp E, muốn làm gián đoạn sự phát triển của khí vận tử là điều không thể.

Không bằng nhớ thương cơm trưa của mình.

Trong sân, Triệu Tự bưng cho cậu bé một bát cơm.

Cậu bé ăn như hổ đói, ngay cả khi chỉ là một bát cơm trắng nhà nông và hai lát thịt xông khói, cậu ta ăn cũng rất ngon miệng. Đồ chó chết Thân Đồ Thiệp, đã một ngày rưỡi không cho cậu ta ăn rồi.

Triệu Tự cất lời: "Ăn no rồi thì nói cho tôi sao cậu ra nông nổi này."

Cậu bé thở dài thoải mái rồi nở nụ cười lộ hàm răng trắng: "Chào anh, cảm ơn vì đã cứu em, em tên Trang Hoành Tu, cha em là Trang Hưởng, chính xác là huyện trưởng huyện Hoàn. Người đàn ông mà các anh bắt được hôm nay là một tội phạm trốn trại từ huyện Hoàn. Hắn và gia tộc của hắn không chuyện ác nào không làm ở huyện của cha em. Lần này cha hắn sa lưới, trước khi trốn thoát, tên đó đã đến trường em và trói em lại."

Trên mặt Triệu Tự không có cảm xúc gì, trong đầu lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

Cậu bé tiếp tục lảm nhảm: "Hôm nay các anh dùng lưới gì mà lợi hại thật đó, làm thế nào anh có được nó? Bọn người Thân Đồ Thiệp kia có vũ khí mà vẫn bị đánh cho nằm sấp xuống."

"Là lưới đánh cá lại bỏ thêm ít thuốc mê."

Người trong thôn không bao giờ làm bị thương đến động vật trên núi, vì thế trước kia có một số người nuôi cá trên sông, mỗi nhà đều sẽ bắt cá. Trong hai năm qua đã ít nuôi cá lại nhưng lưới đánh cá vẫn còn đó. Lưới đánh cá của Hạnh Hoa thôn khác với bên ngoài, lưới đánh cá của họ rất dai và mảnh, thậm chí còn cắt qua da. Khi đoàn người Thân Đồ Thiệp bị vây khốn, họ sẽ vùng vẫy theo tiềm thức, thế là một lượng lớn thuốc mê xâm nhập vào cơ thể mà không làm bị thương đến người dân liền bắt được cả bọn.

Trang Hoành Tu ca ngợi tận đáy lòng: "Anh giỏi thật đấy."

Triệu Tự không để ý đến cậu: "Nhà tôi không có chỗ cho cậu ở, từ nơi này đi ra ngoài rồi tìm trưởng thôn nhờ ông ta dàn xếp cho cậu."

Trang Hoành Tu đã lưu lạc một tháng ở bên ngoài, cực kỳ không có cảm giác an toàn, một hai đòi phải ở trong nhà Triệu Tự.

"Em có thể ngủ trong sân!"

Triệu Tự lạnh nhạt nói: "Tùy cậu."

Đối với người ngoài, anh cũng không phải kiểu người thích giúp đỡ nhiệt tình. Trang Hoành Tu đành phải một mình vào phòng chất củi ở.

Triệu Tự nghĩ thầm, đồng dạng đều là trời sinh ngậm thìa vàng lớn lên, tại sao cô gái kia lại có tính cách khác người như thế?

Đại Ninh ăn uống no đủ, đột nhiên nhớ đến một việc.

Cô chạy tới gõ cửa phòng Triệu Tự.

Triệu Tự đang cởi quần áo, cởi nửa chừng mới nhận ra tiếng bước chân của cô.

Anh hỏi: "Chuyện gì?"

Đại Ninh nói: "Sáng nay anh đã hứa với tôi nếu tôi học được ký hiệu phiên âm sẽ cho tôi đánh trả! Triệu Tự, cây gậy nhà anh đâu?"

Triệu Tự thay quần áo xong, mở cửa. Anh nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh giống như quả nho đen.

Triệu Tự nói: "Hôm khác đi."

"Không được, tôi muốn hôm nay."

Cô mở ra lòng bàn tay đỏ ửng, "Không thì tối nay tôi sẽ đau đến ngủ không yên, anh đã hứa rồi, không được chơi xấu."

Triệu Tự không nói gì, đi vào trong phòng lấy ra một cây gậy gỗ đưa cho Đại Ninh.

Đại Ninh quơ múa hai cái, cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng.

"Tôi đánh mười hai cái đó."

Anh khẽ bật cười: "Đánh đi."

Đại Ninh dùng một gậy đánh vào cánh tay anh, cô dùng hết sức đánh một chỗ, tự nhiên sẽ không nương tay. Thấy Triệu Tự không phản ứng gì, cô quay nửa vòng lại đánh một gậy khác vào trên lưng anh.

Triệu Tự khẽ nhíu mày, vẫn im lặng như cũ.

Đại Ninh đánh trước đánh sau mười hai cái, còn muốn đánh thêm, Triệu Tự đã cầm lấy gậy trước: "Được rồi, đừng làm ồn nữa."

Cô chớp chớp mắt, "Được, tôi tha thứ cho anh!"

Triệu Tự sờ sờ mái tóc mềm mại của cô, nói thì thào: "Ngoan một chút, sau này đừng chạy loạn nữa."

Anh xoay người, đóng cửa lại, lại cởi quần áo ra lần nữa. Đại Ninh đánh trúng vào miệng vết thương bị lưới đánh cá cắt trúng, máu tươi đã sớm thấm ướt áo khoác.

✩✩✩✩✩✩✩