Edit + beta: Văn Văn.
Trương Vĩnh Phong nghe vậy liền vội muốn đưa Đại Ninh trong lòng ngực ra.
Cậu ta làm thế càng khiến Đại Ninh tức giận thêm.
Cô nắm chặt cổ áo của Trương Vĩnh Phong, chết sống không chịu vào trong ngực Triệu Tự: "Tôi không muốn anh ta!"
Trương Vĩnh Phong chỉ nghe lời đại tiểu thư nói, nghe thế đành xấu hổ nói với Triệu Tự: "Tốt hơn là tôi nên đưa đại tiểu thư đi khám trước."
Triệu Tự nhìn Đại Ninh.
Mái tóc xoăn dài của cô rối bời, hiện đang níu lấy cúc áo sơ mi của Trương Vĩnh Phong.
Triệu Tự bình tĩnh tránh sang một bên, Trương Vĩnh Phong vội vã ôm đại tiểu thư rời khỏi.
Triệu Tự nhìn theo bóng lưng hai người, thật sâu hiểu rõ Kỷ Đại Ninh là hạng người gì. Cô không bao giờ quan tâm người đang ôm mình là ai, chỉ cần người đó hợp ý cô, biết dỗ cô vui vẻ là được.
Một phút trước còn làm nũng nói anh ta tốt nhất, phút sau đã có thể trở mặt không nhận người.
Triệu Tự mặt không biểu cảm, giẫm lên ánh tà dương rực rỡ bước về nhà.
Triệu An An thấy anh trai một mình quay về, tò mò hỏi: "Anh cả, Kỷ tiểu thư đâu rồi?"
Triệu Tự vỗ nhẹ vào đầu em gái, không nói lời nào.
Đại Ninh không muốn tìm lão thầy thuốc Tôn trông khá bỉ ổi kia, cô không thể chịu đựng được nếu bị một ông già xấu xa chạm vào sẽ ra sao, vì thế đành ráng ở lại nhà trưởng thôn chờ đến khi chú Tiền trở về.
Lúc chú Tiền về thì thấy một cảnh thế này: Một nhà trưởng thôn nhìn về phía căn nhà mới mà nơm nớp lo sợ cứ y như đám cháu chắt trong nhà.
Trương Vĩnh Phong gấp đến độ vò đầu bứt tai, tự biết mình chăm sóc không chu đáo, lúc này trông thấy chú Tiền như thấy cọng cỏ cứu mạng.
Chú Tiền nghe cậu ta trình bày từ đầu đến đuôi, quả thật dở khóc dở cười. Này, này cũng quá xui.
Ông bước đến xem xét, trong chăn bông phồng lên một khối: "Đại tiểu thư, tôi về rồi, lại đây để tôi xem vết thương cho cô."
Một khuôn mặt nhỏ vừa tức vừa tủi thân ló ra ngoài cáo trạng: "Chú Tiền, tất cả đều là do mấy người Trần Tiểu Lị, Trương Vĩnh Phong và Triệu Tự hết."
Lúc này cô ngược lại nhớ rõ loại chú Tiền ra khỏi.
Chú Tiền cố nén cười, làm sạch miệng vết thương, sau đó lấy băng cá nhân xinh xắn dán tốt cho cô.
"Chú Tiền thật lợi hại, làm không đau tí nào."
Tuy tính tình cô không tốt, lại thêm kiêu căng ngang ngược, nhưng một khi miệng ngọt lên thì vô cùng làm người đau lòng.
Ông cũng không trách chuyện cô chạy ra ngoài chơi mà chỉ nói đến Kỷ lão tiên sinh: "Ông nội của cô hỏi khi nào cô muốn về nhà? Kỳ nghỉ hè sắp qua rồi, thêm mấy ngày nữa trường sẽ bắt đầu khai giảng. Đại tiểu thư, chúng ta nên về thôi."
Suýt nữa thì quên mất chuyện này, thời điểm cô chết ở đời trước thì đã tốt nghiệp đại học, nhưng lúc này đây cô vẫn còn là một học sinh cấp ba.
Đại Ninh lấy chăn bông che người mình lại: "Tôi không muốn đi học, đến trường rất nhàm chán, dù sao cũng phải học đại học, lãng phí thời gian làm gì."
Chú Tiền nhẹ nhàng vỗ về cái khối phồng lên trong chăn.
"Đại tiểu thư, xin nghe lời này của tôi, ngay cả Kỷ thiếu cũng đã trở về đi học rồi, cô tự mình suy nghĩ cho kỹ, chú Tiền đi chuẩn bị vài thứ, qua vài ngày nữa chúng ta sẽ lên đường về."
Trong biển ý thức, Thanh Đoàn giống như một người mẹ già lo lắng quá độ.
"Đại Ninh, chúng ta tuyệt đối không thể về, chỉ cần Đỗ Điềm còn ở đây một ngày, nhiệm vụ của cô sẽ mãi không thể hoàn thành, nếu không khống chế cho tốt, ngộ nhỡ Triệu Tự yêu Đỗ Điềm, Đỗ Điềm càng có vận may thêm thân, đến lúc đó càng khó đối phó. Cô đã kết thù với nữ chủ thì cho dù sau này cô ta không nhắc đến, khí vận tử yêu cô ta vẫn sẽ nghĩ hết biện pháp diệt trừ cô."
Tất cả đạo lý này đương nhiên Đại Ninh đều hiểu, nhưng cô phải làm sao đây!
Triệu Tự là một tên khí vận tử xem như khá chín chắn, sao có tí chuyện cũng không hiểu được, tự mình hiểu cách xa Đỗ Điềm ra chút không được sao?
"Ta không thể diệt trừ bọn họ, chắc không thể canh giữ bên Triệu Tự cả đời đi?" Cô không chịu, huống chi ông nội cũng chờ không kịp, có khi đến lúc ông lão lo lắng quá nhiều, đoán chừng có thể trực tiếp đến thôn núi nhỏ này bắt cô về.
Thanh Đoàn ho khan hai tiếng, đưa ra sáng kiến.
"Này Đại Ninh, nếu cô đã không có kiên nhẫn phá hư tiến độ phát triển giữa họ, không bằng cô khiến Triệu Tự yêu mình, thế nào?"
Đại Ninh từ trên giường ngồi dậy, cô nửa tin nửa ngờ nói: "Có thể không? Trước không nói anh ta có thích ta không, ngộ nhỡ sau đó anh ta thay lòng đổi dạ thì tính sao?"
Thanh Đoàn thật không biết nói gì: "Anh ta là khí vận tử, cũng không phải tên cặn bã."
Nếu tình cảm này không thuần khiết, vậy sao có thể đối với Đỗ Điềm một lòng không đổi.
Nghĩ đến đây, Đại Ninh cảm thấy ý kiến này không đến nỗi nào, cô xoa xoa tay: "Tức quá, sớm biết thế đã để Triệu Tự ôm tôi về."
Đại Ninh cao giọng hướng ra bên ngoài kêu: "Chú Tiền, tôi phải đi về ngủ!"
Chú Tiền đã quen với đại tiểu thư một lát liền có ý nghĩ bất thình lình, đành nhờ người đưa cô về lại nhà Triệu Tự.
Đại Ninh đang định đi, nghĩ tới cái gì đó liền nhanh chóng nói: "Chú Tiền! Đưa lỗ tai chú xích qua đây."
Đại tiểu thư mang theo ý cười xấu xa phân phó.
Vẻ mặt chú Tiền xoắn xuýt: "Làm thế không tốt lắm."
"Ai bảo cô ta dám chơi xấu tôi!"
*
Tối hôm đó, Trần Tiểu Lị suýt nữa hỏng mất, cô ta bị lùa vào chuồng heo nhà trưởng thôn, đã vậy còn phải trải qua một tiếng ở chung với bầy heo hôi hám!
Trương Vĩnh Phong đứng bên ngoài đâu ra đấy trông coi.
Người này là tên chết não, mặc dù Trần Tiểu Lị muốn chạy ra ngoài cũng sẽ bị cậu ta ném trở về. Một bên Trần Tiểu Lị hét chói tai, bên kia nói: "Tôi đã nói tôi không phải cố ý rồi mà, Kỷ Đại Ninh tự làm mình bị thương, dựa vào cái gì đổ lỗi cho tôi."
Tuy nhiên chả có ai chú ý đến cô ta, chỉ có đám heo con bị cô dọa đến phát ra tiếng kêu.
Trương Vĩnh Phong có lòng tốt khuyên bảo: "Cô đừng làm ồn thì tụi heo con sẽ không chạy lung tung nữa."
Làm thế cũng có thể đạt được sự chung sống hòa bình giữa con người và động vật.
Trần Tiểu Lị nghe xong lời này đã tức còn thêm tức, xém chút nữa hai mắt trợn trắng ngất xỉu!
Ở phía bên kia, mặt trời lặn.
Triệu Tự tranh thủ lúc rảnh rỗi liền đun nước rồi lau người cho cha Triệu.
Khi anh bưng nước đi ra, đúng lúc đại tiểu thư cất bước về.
Đại Ninh do dự không biết có nên tiếp tục tức giận không, liếc Triệu Tự một cái rồi vội dời ánh mắt sang chỗ khác. Cô nói với Thanh Đoàn: "Ta cảm thấy anh ta thích Đỗ Điềm nhiều hơn ta, mi nhìn đi, nãy giờ anh ta thấy ta cũng chưa cho sắc mặt tốt."
Triệu Tự mang nước đi đổ, mặc kệ cô.
Mùa thu đến rồi, anh đã lên kế hoạch đi ra núi lớn từ trước, nóng lòng muốn thực hiện, qua một đoạn thời gian ngắn sẽ có rất nhiều việc phải bận rộn.
Đại Ninh nằm lì trên giường, nghĩ thầm, thôi quên đi, chuyện hôm nay ngày mai làm, ngày mai lại suy nghĩ.
Triệu Tự trước khi chìm vào giấc ngủ thì nhìn thấy trên bàn còn một quả lựu đỏ, anh trầm mặc hồi lâu, cầm lên rồi gõ cửa phòng đại tiểu thư. Đại Ninh đang đọc một bộ tiểu thuyết hào môn máu chó, nghe thấy âm thanh liền nhảy qua mở cửa.
Dưới ánh trăng, đôi mắt thiếu niên trong trẻo lạnh lùng, anh vươn tay: "Cho cô."
Đại Ninh chớp chớp mắt, cầm lấy quả lựu kia.
Triệu Tự xoay người muốn đi.
Đại Ninh như có điều suy tư nhìn bóng lưng anh ta, đột nhiên cảm thấy rất có ý tứ, lập tức nói: "Triệu Tự, anh giúp tôi gọt đi."
Bước chân Triệu Tự dừng lại: "Tự mình làm."
"Tôi không có dao nhỏ nên không thể gọt được." Cô bỗng ló người ra, nhét quả lựu vào trong tay anh, phóng khoáng nói: "Anh đem nó tách ra, tôi chia anh một nửa."
Triệu Tự nhìn cô.
Da mặt cô dày, hoàn toàn không có nửa phần gọi là thẹn thùng.
Nhưng việc đại tiểu thư chủ động chia đồ cho người khác rất hiếm thấy.
Triệu Tự đi xuống nhà bếp cắt quả lựu rồi cầm về cho cô. Bản thân anh không muốn nửa kia, sắc mặt Triệu Tự mệt mỏi, định quay về ngủ tiếp.
Đại Ninh vô cùng đáng thương nói: "Triệu Tự, hôm nay chú Tiền nói chúng tôi phải trở về, tôi sắp khai giảng rồi, anh xem, người ta ở lại nhà anh không đến mấy ngày nữa, anh không cần lạnh lùng vậy chứ."
Dưới ánh trăng, anh quay đầu lại.
Đại Ninh nghĩ rằng vì lúc sáng mình đá anh ta một chân nên giờ mới tức giận, cô không nhắc đến chuyện này, càng không có ý định xin lỗi, cô nói: "Anh đối xử với tôi tốt hơn chút, nói không chừng tôi còn có thể giúp anh tìm ra cách chữa trị cho cha mẹ anh."
Vẻ mặt Triệu Tự không hiểu, nhìn cô một lúc lâu, từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi cô: "Khi nào đi?"
"Tôi cũng không biết, trường học bắt đầu khai giảng vào tháng chín."
Mà giờ đã bước vào cuối tháng tám, chỉ còn mười ngày nữa thôi.
Anh không nói một lời hay đáp lại điều gì, quay người về phòng.
Đại Ninh nhìn bóng lưng lạnh nhạt của anh ta mà trợn mắt há hốc mồm.
Thanh Đoàn nghẹn cười, khó có lúc thấy được đại tiểu thư ăn mệt, có lẽ do thường ngày cô quá xấu, nay nói sắp phải rời đi, vậy mà Triệu Tự một chút cảm xúc không nỡ đều không có.
Đại Ninh hờn dỗi một lúc nhưng không buồn rầu bao lâu, tiếp tục công việc đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo của mình. Vốn dĩ cô cũng không định dính dáng gì đến Triệu Tự, ngay từ đầu cô chỉ muốn phá hủy mối quan hệ giữa Triệu Tự và Đỗ Điềm, không quan tâm đến hình tượng của mình trong lòng Triệu Tự ra sao, anh ta không thích cô cũng là chuyện bình thường.
*
Ngày hôm sau, cả nhà họ Triệu bắt đầu bóc bắp.
Bóc vỏ bắp ở Hạnh Hoa thôn vẫn là phương pháp làm đất, dùng tay hoặc bằng đế giày. Đem đế của đôi giày vải móc ngược trên băng ghế gỗ, mài bắp trên đó.
Nhà người bình thường chỉ cần góp sức lại với nhau là có thể mài hàng trăm cân trong nửa ngày.
Gia đình Triệu Tự thiếu nguồn lao động. Lần này ngay cả Triệu An An sáu tuổi đều phải ra trận. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng cô bé làm việc nông trông rất ra dáng.
Đại Ninh đi ra xem xét, phát hiện bên cạnh cô nhóc có một đống hạt bắp và gần hai mươi cùi bắp.
Triệu Tự thấy Đại Ninh tung tăng vây xem liền cầm lấy ghế đẩu cho cô ngồi từ phía sau.
Đại Ninh chống cằm nhìn Triệu An An mài bắp.
Triệu An An ngượng ngùng hỏi: "Đại tiểu thư, chị có muốn thử tí không?"
Đại Ninh: "Muốn."
Cô cảm thấy rất thần kỳ, không ngờ đế giày còn có thể dùng thế này à? Đại Ninh học theo bộ dáng Triệu An An mài vài cái, bắp không nghe lời mà lăn bên trên đế giày, trên cơ bản không rơi xuống mấy hột.
Triệu Bình cúi đầu ở một bên cười trộm, đại tiểu thư đúng là kì lạ.
Triệu An An: "Không phải làm thế, đại tiểu thư, anh em nói không thể mài vậy được đâu, phải làm thế này nè."
Dưới sự hướng dẫn của người bạn nhỏ, cuối cùng Đại Ninh đã có thể mài xong nửa trái bắp.
Chân Đại Ninh bị thương nên không thể chạy ra ngoài chơi, bây giờ cảm thấy chơi với bắp cũng khá thú vị.
Cô chiếm chỗ Triệu An An, kết quả mới mài có một nửa liền bắt đầu mất đi hứng thú, dần trở nên lười biếng.
Tay cô đau quá.
Đại Ninh thổi thổi lòng bàn tay: "Tôi không làm nữa, Triệu An An, tự mình đến đi."
"Ồ."
Triệu Tự nhìn sang, lòng bàn tay mềm mại của cô quả nhiên đã đỏ bừng một mảnh. Anh đã đoán trước được tình huống này, ngay cả tay cô nhóc Triệu An An sáu tuổi đều là khô cằn thô ráp, chỉ có bàn tay Kỷ Đại Ninh là trắng và mềm.
Đại Ninh ngồi bên cạnh hỏi anh: "Triệu Tự, gần đây anh không đi gặp mẹ Đỗ Điềm sao?"
Triệu Tự hạ mắt, "Tôi đi làm gì? Đã có Đỗ Điềm chăm sóc bà ấy trong bệnh viện rồi."
Cô vui vẻ trở lại: "Vậy anh đưa tôi lên núi chơi đi, tôi còn chưa lên núi lần nào hết?"
Lúc Đại Ninh đến Hạnh Hoa thôn là giữa hè, trời nóng bức nên cô không muốn ra ngoài, hiện tại thời tiết chuyển mát, đặc biệt thích hợp để đi chơi.
Triệu Tự liếc mắt nhìn băng cá nhân hoạt hình dán trên chân cô: "Chân cô đang bị thương, đừng có nghĩ chạy lung tung. Hơn nữa cô cũng thấy đó, tôi bận rất nhiều chuyện, không có rảnh chơi cùng cô."
Đại Ninh bị cự tuyệt, cô biết người con trai này dầu muối không vào mà.
Đang định chơi xấu, Triệu An An bên cạnh đột nhiên thốt: "Anh hai, chỗ kia có một con sâu bắp."
"Ở đâu?"
"Trên mặt đất."
Ngón tay Triệu An An chỉ chỗ cách Đại Ninh không xa.
Cô quay đầu thì thấy rõ những con sâu đang bò nhúc nha nhúc nhích trên mặt đất, sắc mặt ngay lập tức thay đổi. Dạ dày cuồn cuộn một trận, nhanh chóng kéo ghế lui về sau.
Triệu Bình theo thói quen cầm lấy cái chai để bắt côn trùng.
Trẻ em ở nông thôn không sợ mấy điều này, đối với bọn gà nhỏ trong nhà mà nói thì chúng chính là thức ăn bổ dưỡng.
Trong chai đã có tầm chục con sâu, Đại Ninh nhìn lướt qua cảnh đó đã cảm thấy khắp cả người đều không thoải mái.
Sau lưng truyền đến một tiếng thở dài rất nhỏ, Triệu Tự lau khô tay, che lại hai mắt cô.
Đại Ninh không nhìn thấy gì, tự nhiên cô cũng không nhìn thấy hai anh em ngốc nghếch bắt sâu.
Triệu Tự chặn ngang bế Đại Ninh lên, ôm cô bước ra ngoài.
Anh một đường đưa Đại Ninh về phòng, đặt lên giường, đôi mắt đại tiểu thư ướt át, tủi thân nhìn anh ta.
Triệu Tự: "Đừng chạy lung tung, ở lại trong phòng của chính cô đi. An An và Triệu Bình không phải cố ý, bọn nhỏ cũng không biết cô sợ sâu."
Cô vùi mặt vào trong chăn bông mềm mại, lần này vậy mà không làm nũng hay oán giận gì, đột nhiên trở nên diễn ít như vậy, nhưng nghĩ lại vẫn thấy rất kinh tởm.
Triệu Tự nhớ tới cô nói sẽ sớm rời đi, một lúc lâu sau anh mới nói: "Đến tối tôi sẽ làm xích đu cho cô chơi, thêm vài ngày nữa tôi lại cùng cô lên núi."
Anh nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài, tiếp tục đến bên cạnh Triệu Bình cùng nhau làm việc.
Triệu Tự đi được một lúc, Thanh Đoàn mới trợn trắng mắt lên tiếng: "Anh ta đi thật rồi, đừng có giả bộ nữa."
Trong chăn bông lộ ra một khuôn mặt nhỏ nở nụ cười tươi như hoa.
Thanh Đoàn cảm thấy nam chủ thật sự quá thảm, thế nhưng bị một cô gái xấu xa chơi đùa quay vòng.
Đại Ninh sợ sâu, nhưng cô là tiểu ma nữ mạnh mẽ, chỉ cần không nhìn thấy chúng, sâu cũng không gần bên người thì cô có thể tung tăng nhảy nhót như thường.
Đại Ninh lấy điện thoại di động ra chơi, cô nằm trên giường, bắp chân lắc lư qua lại, cảm thán nói: "Triệu Bình thật ghê tởm." . ngôn tình hoàn
Vậy mà dùng tay bắt sâu.
Nội tâm Thanh Đoàn vô cùng tang thương.
*
Triệu Tự đem bắp lột tốt thu thập cho xong, ban đêm không cần làm nữa. Anh lấy cưa và chiếc bào lâu ngày không dùng ở trong nhà ra, còn có gỗ đặc chuẩn yêu cầu dùng đến cái đục, bắt đầu làm đồ gỗ.
Tay anh rất khéo léo, mảnh gỗ vụn bay tứ tung, chẳng mấy chốc đầu gỗ đã trở nên nhẵn bóng.
Triệu Tự mài những chỗ xung quanh đầu gỗ không quá bằng phẳng, tinh tế mài giũa vài lần, bắt đầu khoan lỗ để buộc dây thừng.
Triệu Bình đi ra thúc giục: "Anh ơi, đã đến giờ đi ngủ."
"Em ngủ trước đi, anh rất nhanh sẽ xong."
Một mình Triệu Tự bận đến khuya mới đốt đèn.
Đại Ninh ở trong phòng, thỉnh thoảng nhìn người con trai ngoài sân xuyên qua ô cửa sổ. Cô như suy nghĩ cẩn thận gì đó, biểu cảm có vài phần vi diệu.
Những người động tâm lần đầu dường như khó tránh khỏi luôn mang theo chút ngu ngốc.
Dù là tính cách từ trước đến nay bình tĩnh, lạnh nhạt như Triệu Tự, trên người anh cũng đã có một vài thứ lặng lẽ thay đổi.
Đại Ninh cong cong mắt, thật thú vị. Cô rõ ràng chưa bắt đầu làm bất cứ điều gì nữa kia mà.
Đại Ninh mặc kệ Triệu Tự, đến đúng giờ, cô liền đi ngủ.
Ngày hôm sau, Đại Ninh rời giường thì phát hiện một chiếc xích đu bằng gỗ treo dưới gốc cây hạch đào già trong sân.
Nó được làm rất tinh xảo và xinh đẹp, nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió.
Đại Ninh rất vui mừng.
Cô tìm kiếm đệm mềm và tơ lụa, trước khi một nhà Triệu Tự bắt đầu một ngày mới bận rộn, cô giòn thanh hô: "Triệu Tự!"
Triệu Tự sang đây gặp cô, cô đặt đệm mềm và tơ lụa màu tím vào trong tay anh ta.
"Cái đệm buộc trên xích đu, còn tơ lựa thì quấn vào dây thừng, nếu không làm thế sẽ rất đau tay."
Anh không nói gì, cũng không quan tâm việc tốn thêm hơi sức liền đem tơ lụa quấn vào như lời cô nói.
Đại tiểu thư đã quen hưởng thụ, xích đu gỗ trong nháy mắt liền trở nên xinh đẹp và mềm mại. Cô thử ngồi lên, làn váy tầng tầng lớp lớp nở rộ tựa như đóa hoa, diễm lệ đến làm người lóa mắt.
Triệu An An nhìn, trong mắt tràn ngập hâm mộ, cô nhóc này hiểu chuyện đã quen nên cũng không làm ầm ĩ nói muốn.
Triệu Tự thấp giọng nói với em gái: "Qua không bao lâu nữa cô ấy sẽ rời đi, đến lúc đó anh trai sẽ cho em chơi xích đu."
Triệu Bình lắc đầu thở dài tựa như một đứa trẻ mới lớn, trước đây cây hạch đào y như bảo bối trong nhà, không ngờ nay nó chỉ còn là vật mang đi giải trí cho đại tiểu thư.
Lại qua hai ngày, gió thu bắt đầu nổi lên, vết thương ở chân của Đại Ninh đã gần như lành hẳn.
Triệu Tự hứa đưa Đại Ninh lên núi chơi.