Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 118




Edit + beta: Văn Văn.

Cô bé được nuông chiều nên kiêu căng khắp nơi, Kỷ Mộ Dương dồn hết ác ý với cha mẹ cô lên đầu cô, lúc lừa dối người khác cũng không thấy áy náy chút nào.

Mỗi ngày cậu chơi một số trò con gái với cô bé, trải qua những ngày tháng bình yên nhất trong cuộc đời mình.

Đám giúp việc che miệng cười nhạo cậu mặc váy con gái.

Kỷ Mộ Dương rũ xuống lông mi dày đen nhánh, mắt điếc tai ngơ. Cậu còn nhỏ tuổi đã hiểu rõ, lòng tự tôn chả là cái thá gì so với sống sót.

Bình thường cũng không ai chú ý đến cậu, cho nên trong hai tháng qua không ai biết cậu ở trong phòng Đại Ninh.

Cho đến một ngày, Diệp Thiên Nhị giẫm giày cao gót trở về, bà ta hét lên rồi cho Kỷ Mộ Dương ăn cái tát.

Chuyện cậu lừa gạt Đại Ninh đã bại lộ.

Lòng cậu tràn đầy ác ý nhìn về phía Đại Ninh, cậu muốn biết bánh bao nhỏ này có biểu cảm thế nào.

Khiếp sợ đi! Chán ghét đi! Hay là cảm thấy ghê tởm?

Thế nhưng cô bé xinh xắn đẩy chân người phụ nữ một cái: "Mẹ ơi, mẹ không thể đánh em ấy, em ấy là bạn của Ninh Ninh."

Tuy rằng người cô bé nhỏ xíu, mới cao hơn đầu gối của người phụ nữ một chút nhưng khí thế không chịu thua lại chẳng kém cạnh ai.

Cô bé dang hai cánh tay ra che chắn cho cậu bé gầy yếu trước mặt.

Diệp Thiên Nhị giận không thể át, trái lại mặc kệ Kỷ Mộ Dương, bắt đầu dạy dỗ con gái.

“Bạn bè? Con làm bạn với một đứa con hoang, một thằng nhóc như nó lại giả gái chơi chung con, nó không biết xấu hổ, vậy con cũng không biết xấu hổ theo hả?"

Bánh bao nhỏ phải tốn rất lâu mới lờ mờ hiểu ý của mẹ mình.

Hóa ra chị gái nhỏ của cô không phải là chị mà là anh trai. Nhưng dù thế cô bé cũng không lùi bước.

“Đồ của Ninh Ninh, không cho đụng vào!” Diệp Thiên Nhị dùng móng tay bén nhọn của mình nhéo cánh tay đầy thịt của con gái, kéo cô đi.

"Tại sao tao lại có đứa con gái vô dụng như mày vậy chứ, bị người ta lừa còn nói đỡ cho nó! Nếu mày vẫn luôn vô dụng như thế, dung túng cho đứa con riêng đó thì sau này mày và Kỷ Mặc Giác sẽ chẳng còn gì cả, cái đồ vô dụng, còn không bằng em mày..."

Hai mẹ con đi xa, Kỷ Mộ Dương cũng không đi theo.

Cậu bò dậy khỏi mặt đất, thay quần áo con gái trên người mình ra, đút tay vào túi rồi đi xuống lầu như không có chuyện gì.

Chuyện này không phải vừa đúng lúc sao? Cậu thầm nghĩ Diệp Thiên Nhị dạy dỗ con ngốc đó thì tạm thời lửa giận của bà ta sẽ không lan sang mình.

Mà khi cậu đi xuống lầu, trông thấy Đại Ninh quỳ gối trên sàn nhà, bước chân vẫn dừng lại đôi chút.

Nước mắt của cô bé vờn quanh trong hốc mắt, nước mắt rưng rưng nhưng cô bé vẫn không khóc.

Giọng người phụ nữ lạnh nhạt không ngừng hỏi: “Biết sai chưa?”

Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, quật cường nói từng chữ: “Ninh Ninh không sai! Con muốn nói cho ông nội biết!”

Lúc này người phụ nữ tức muốn hết hơi, có lẽ bà ta biết không ở bên cạnh đứa trẻ trong một thời gian dài nên nó đã sinh ra khoảng cách với mình, trong mắt bà ta lóe lên sự mất kiên nhẫn.

Diệp Thiên Nhị nói: “Mày sẽ biết sai thôi.”

Kỷ Mộ Dương bé nhỏ đứng ở cửa, không đi qua đó, cậu cúi đầu xuống, không nhìn cô bé trên mặt đất nữa mà xoay người ra ngoài.

Nhưng tối hôm đó, cậu co ro trong phòng chứa đồ và gối đầu lên cánh tay ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Chắc là do đổi sang chiếc giường vừa cứng vừa không thoải mái! Cậu nghĩ thầm mình không hề nhớ đến con ngốc đó.

Vài ngày sau, cậu gặp lại cô bé.

Cô bé ủ rũ ngồi trong vườn, ngơ ngẩn nhìn con bướm bay lượn trong không trung, sắc mặt nhợt nhạt.

Nhìn thấy Kỷ Mộ Dương, cô nhảy xuống xích đu rồi chạy nhanh về phòng.

Kỷ Mộ Dương đang muốn bước chân qua thì dừng lại, trong lòng dâng lên nỗi tức giận. Gì vậy chứ, cho rằng cậu ta thích cô lắm sao?

Cậu bé nghĩ ngợi rồi cắn răng một cái, đóng một chiếc đinh vào xích đu của cô.

Nếu đã ghét cậu như thế, cậu cũng sẽ làm cho cô sống không dễ chịu!

“Đừng mà!”

Thế nhưng Kỷ Mộ Dương bé nhỏ lại không thấy được, Thời Mộ Dương chìm vào hồi ức lại thấy rõ trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.

Anh muốn ngăn cản bản thân hồi nhỏ, lại nhìn tay mình xuyên qua cơ thể của đối phương.

Cho đến khi cậu bé tràn ngập đắc ý chạy đi xa, trong lòng Thời Mộ Dương dâng lên nỗi khủng hoảng khó tả.

Anh thấy con chim én mà cô bé cứu bị người phụ nữ kia giết chết, ném xác chết trước mặt cô bé.

Bà ta cắt chiếc váy công chúa yêu thích nhất của cô bé rồi đuổi người bảo mẫu thân thiết nhất của cô bé đi.

Bảo mẫu ôm cô òa khóc, cô cũng khóc đau xé ruột gan.

“Phu nhân, xin người đừng đuổi tôi đi. Tiểu thư..."

“Mẹ ơi…”

Diệp Thiên Nhị kéo cô lại, xoay mặt cô qua.

“Nhìn thấy chưa, đây là cảm giác vô lực khi bị mất đi! Nhớ kỹ cho mẹ.”

Ánh mắt người phụ nữ chứa đựng đầy vẻ lạnh nhạt và chế nhạo: "Vì một thằng khốn mà tất cả những gì con thích sẽ mất đi hoặc có muốn cũng không có được. Đã ngu bị lừa cho một vố mà còn u mê không chịu tỉnh ngộ thì phải trả giá đắt."

Cô bé vẫn khóc không dứt.

Diệp Thiên Nhị hất cô bé ra: “Khóc thì có ích gì hả! Tao nghe nói khoảng thời gian trước mày lấy tiền tiêu vặt cho mẹ Lưu? Người ta vừa khóc trước mặt mày là mày đưa tiền ra, sau này có kẻ muốn lợi dụng mày thì chẳng phải dễ như chơi sao. Lấy tiền về ngay cho tao, bằng không..."

“Đầu bếp luôn làm điểm tâm cho mày cũng không cần ở lại nhà này nữa."

“Mày phải nhớ cho kỹ, lòng đồng tình và yếu đuối mãi mãi là thứ vô dụng nhất thế gian." 

Bởi vì bảo vệ cho một cậu bé mà cô mất đi con chim én mà mình cứu và người bảo mẫu lớn lên cùng cô.

Nhưng Kỷ Mộ Dương hồi nhỏ không hay biết những chuyện này.

Lại qua mấy ngày, cánh tay cô bé bị chiếc đinh trên xích đu sướt qua làm bị thương.

Sau khi Kỷ Mộ Dương bé nhỏ nghe được việc này còn ngẩn người. Thật ra cậu đã quên mất chuyện này, tại sao lại như thế? Cậu nhớ rõ mỗi lần bảo mẫu chơi đùa với cô thì luôn kiểm tra mọi thứ mà.

Kỷ Mộ Dương cắn răng, mắc mớ gì đến mình, cảm giác quái lạ trong lòng cậu chắc chắc là do sợ người khác biết mình làm.

Con trai nhỏ của thợ trồng hoa cáo trạng với Đại Ninh.

“Tôi đã nhìn thấy, chính là nó, hôm đó nó động vào xích đu của tiểu thư!”

Cô bé ngẩng đầu nhìn sắc mặt lạnh nhạt của bảo mẫu mới bên cạnh.

Bảo mẫu mới ngoài cười nhưng trong không cười: “Loại súc sinh này phải dạy cho nó một bài học."

Tiểu Đại Ninh mắt to chớp chớp, hồi lâu sau, cô mấp máy miệng nhỏ: “Tôi sẽ tự mình trừng phạt cậu ta.”

Cô gọi Kỷ Mộ Dương đến, chỉ vào váy cỏ [1] bên cạnh.

“Cậu mặc cái này nhảy cho tôi xem.”

Kỷ Mộ Dương mở to hai mắt, không thể tin được nhìn cô.

Cô bé chuyển tầm mắt, nắm chặt ngón tay.

Bảo mẫu vẫn hơi không hài lòng, phu nhân kêu cô ta để mắt tới tiểu thư, nhưng hình phạt này có phải quá nhẹ rồi không? Tuy cũng xem như có tiến bộ chút, cô ta có thể báo cáo kết quả làm việc. Theo cô ta thì nên đánh đập con súc sinh này mạnh vào.

Kỷ Mộ Dương phát ra tiếng cười hung ác, cô là đại tiểu thư nhà giàu ngồi tít trên cao còn cậu ta chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, là đứa con không được cha mẹ yêu thương, ăn bữa hôm lo bữa mai mà thôi.

Cậu nhặt váy cỏ lên, mặc bừa vào, nhảy múa trước mặt cô cho có lệ.

Đôi mắt cô bé như quả nho đen nhìn cậu.

Trong lòng Kỷ Mộ Dương nhớ kỹ món nợ này.

Đêm đó, Diệp Thiên Nhị quay về ôm hôn bánh bao nhỏ một cái: "Giờ thì con làm đúng rồi, con đúng là con gái ngoan của mẹ, Ninh Ninh à, cuối cùng con cũng làm được một việc đúng đắn."

Cô bé nằm trên trai người phụ nữ không nói gì.

Kỷ Mộ Dương đi ngang qua ngoài cửa, ánh mắt lạnh lẽo trừng bọn họ. Cậu ta đã nói mà, làm sao con của kẻ độc ác sinh ra có thể là thứ tốt lành gì được, bây giờ xem ra quả nhiên Kỷ Đại Ninh là con nhóc độc ác.

Bắt đầu từ hôm đó, Kỷ Mộ Dương thường xuyên chịu một ít trò làm khó.

Một số là đến từ tiểu thư, một số là đến từ những kẻ khác của nhà họ Kỷ. Kỷ Mộ Dương nhớ kỹ từng món nợ một.

Cũng may tuổi Kỷ Đại Ninh còn nhỏ, phương pháp chỉnh người cũng kém cỏi không đặt vào mắt.

Cậu không hề cảm thấy áy náy chút nào khi lừa gạt bánh bao nhỏ, dù sao cô cũng trả thù lại, không phải sao?

Không lâu sau, ông Kỷ trở về.

Cậu lên án mạnh mẽ hai vợ chồng nhà họ Kỷ, cũng vào ngày hôm đó, mọi người mới biết thân phận của Kỷ Mộ Dương, hóa ra cậu không phải con riêng của ông cụ mà là con của một người bạn ở nước ngoài.

Vợ chồng nhìn nhau không nói cái gì.

Kỷ Mộ Dương ăn khổ nhiều như thế cũng không nhảy lên cáo trạng ngay. Các góc cạnh của cậu đã bị mài mòn trong quá trình sinh tồn, trái lại không thầy dạy cũng hiểu kỹ năng giả vờ đáng thương.

Cậu cúi đầu rơi nước mắt, ông Kỷ vô cùng áy náy.

“Là ông có lỗi với con. Con yên tâm, con sẽ sớm được về nhà thôi."

Thì ra sau khi trải qua cuộc hỗn loạn đó đã làm cha ruột của Kỷ Mộ Dương mất đi tất cả những đứa con khác mà ông ấy nuôi dưỡng bên cạnh.

Bây giờ huyết thống còn sót lại là đứa con trong giá thú Thời Mộ Vân và cậu bé.

Chưa đến mấy ngày, cậu bé Kỷ Mộ Dương đã được người đón đi.

Khi rời đi, cậu quay đầu lại nhìn hoa tường vi nở rộ khắp bên cửa sổ, hừ một tiếng khinh thường.

Gặp lại Kỷ Đại Ninh đã là tám năm sau.

Năm đó bánh bao nhỏ sáu tuổi nay đã trưởng thành thành một cô thiếu nữ có dáng người mảnh mai và xinh đẹp. Bây giờ cô mười bốn tuổi, chán muốn chết ngồi bên bàn trà.

Gương mặt thiếu nữ còn chưa thành thục hay nảy nở nhưng lại đẹp không ai sánh bằng.

Thái độ Kỷ Đại Ninh ngạo mạn và lười biếng, lại thêm một cô gái tức giận bỏ đi vì cố gắng bắt chuyện với cô.

Đối phương ôm mặt, khóc lóc bỏ đi.

Kỷ Mộ Dương đã sửa tên thành Thời Mộ Dương, nay thiếu niên sắp thành niên, dáng người cao lớn, anh thấy thế cười lạnh.

Đại tiểu thư ngậm kẹo mút nhảy nhót, bảo mẫu đi theo sau lưng.

Bước chân Thời Mộ Dương dừng lại, cũng không biết vì sao anh lại thả nhẹ bước chân theo sau.

Sau đó anh nhìn thấy cảnh bảo mẫu ngã xuống đất, cô gái kề con dao nhỏ sáng như tuyết vào cằm người phụ nữ, nói những lời tàn nhẫn.

Thời Mộ Dương nhướng mày.

Cảm nhận có người đến, cô gái cất con dao gấp vào, mỉm cười ngọt ngào với anh.

Hai tay cô để sau lưng, tươi cười ngọt ngào và đáng yêu.

“Anh ơi, anh bị lạc đường sao? Đường về đại sảnh ở bên kia.”

“Tất nhiên là không rồi cục cưng." Thời Mộ Dương nghiền ngẫm mà nhìn ác ma nhỏ trước mặt: “Tôi cố ý đi theo cô ra đây, lại nói cô không nên gọi tôi là anh, xét theo vai vế, cô nên gọi tôi một tiếng chú nhỏ.”

Cô chớp mắt tựa như đang tự hỏi anh là ai, rõ ràng không thành công.

Cũng may đại tiểu thư cũng không thèm để ý, đá bảo mẫu sợ tới mức xụi lơ một cái rồi đi ngang qua bên người Thời Mộ Dương.

Hơi thở của cô vừa nhạt vừa nhẹ phả vào bên tai Thời Mộ Dương.

“Vậy thì chú nhỏ, chú sẽ không nói ra đâu, đúng không?”

Lỗ tai Thời Mộ Dương rất ngứa, ở trong lòng mắng, quả nhiên chung loại đức hạnh với mẹ cô, mới bao nhiêu tuổi đã biết cách quyến rũ đàn ông.

Khóe môi anh chan chứa ý cười như cũ.

“Việc này tôi cũng không nói chắc, còn tùy vào biểu hiện của cháu, cháu gái à."

Cô nghĩ ngợi một lúc, xem ra có lẽ anh ta là một trong những người mến mộ mình, cô rút trâm cài áo vương miện từ vạt áo mình đặt vào lòng bàn tay anh.

“Cô làm gì vậy?”

“Hối lộ anh đó.” Cô cười hì hì nói: “Giờ được chưa?”

“Được rồi, tôi chưa từng thấy gì." 

Cô vừa lòng gật đầu, quay về phòng khách.

Thời Mộ Dương quay đầu nhìn cô, cô gái  này năm nay mười bốn tuổi, tay chân thon dài, dáng người còn chưa nảy nở, cao chưa đến ngực anh. Cô mặc chiếc váy ngắn, tóc đuôi ngựa được cột cao lên, bộ ngực nhỏ nhấp nhô lên xuống.

Người không quen biết còn thấy cô đúng là ngây thơ và đáng yêu.

Đáng tiếc hất ra vẻ ngoài thiên sứ lại là một cô gái độc ác vô cùng.

Thiếu niên cười nhạo một tiếng, tiện tay vứt trâm cài áo kim cương vào bụi cỏ.

Anh còn chê đồ cô bẩn.

Để anh ngẫm lại nên hành cô thế nào mới tốt?

Đúng rồi, anh còn chưa có phụ nữ, nếu ngủ với cô xong rồi vứt bỏ cô, cá là biểu cảm của đại tiểu thư rất đẹp đây.

Không biết đến khi đó, cô còn giữ nổi vẻ kiêu ngạo và sĩ diện không?

Thời Mộ Dương cố gắng hỏi thăm, quả nhiên không thấy bảo mẫu chăm sóc cho cô đâu. Cũng đúng, cô đã mười bốn tuổi rồi, không còn là một cô bé nữa. Cô không cần có người chăm sóc cũng không cần có người đối xử với mình như đứa trẻ ngây thơ.

Khi anh gặp cô lần nữa là vào lúc trời mưa.

Cô gái đi ra từ trường học, có người tỏ tình với cô.

Thời Mộ Dương hạ cửa sổ xe xuống đúng lúc thấy cảnh này.

Cô gái khoanh tay dựa vào bức tường bên cạnh, cậu thiếu niên kia vì tỏ tình mà căng thẳng đến mặt đỏ bừng, ân cần cầm dù cho cô.

Cô nâng bàn tay thon dài xinh đẹp lên tát cậu ta không chút do dự.

Thiếu niên đơ người tại chỗ, vừa luống cuống vừa đau lòng.

Cô cướp dù trong tay cậu ta, bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Thời Mộ Dương không tỏ ý kiến, cười mở miệng: “Đến đây, chú nhỏ thuận đường đưa cháu về nhà.”

Cô, gái, xấu, xa!