Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 114




Edit + beta: Văn Văn.

Có đôi khi không cần kiểm tra đứa trẻ gì cả mà chỉ dựa vào một khuôn mặt là mọi người có thể hiểu ra tất cả.

Đã hai năm trôi qua, có một số người đã quên Triệu Tự nhưng hầu hết thế hệ trước lập tức nhận ra đây là ai.

Năm đó cậu Triệu oai phong một cõi, là chủ nhân của quặng châu báu Ổ Đông.

Bé con vùi vào trong lòng người đàn ông, bé muốn bỏ viên ngọc vào trong miệng gặm. Triệu Tự khẽ đè lại bàn tay nhỏ của nó, đứa bé trong lồng ngực mềm mại không sao tả xiết, anh sợ chạm một cái cũng có thể làm đau nó.

Mặc dù Đại Ninh vô tâm mấy năm qua cũng nhìn ra có gì đó không đúng, cô duỗi tay: "Đưa thằng oắt con cho tôi."

Triệu Tự nhìn cô, mắt thấy cô gái có tính tình nóng nảy này sắp trở mặt với mình, vậy nên anh ôm con trai trong lòng mình qua cho cô.

Những lời đồn thổi bấy lâu nay đã chính thức biến mất kể từ tối nay.

Ôi trời ơi! Nếu là con của Triệu Tự thì dù không kết hôn cũng muốn sinh con cho anh! Quặng châu báu Ổ Đông nhiều tiền như thế! Còn là chốn bồng lai tiên cảnh nữa chứ, ai lại không muốn!

Trong hai năm qua giá trị con người của hai đứa em Triệu Tự khó có ai sánh bằng huống chi là con của anh! Thằng nhóc này đúng thật bao quanh người mình toàn là tiền.

Triệu Tự cũng không ngờ mình còn cơ hội tỉnh lại.

Anh lấy linh hồn và tất cả vận khí của mình làm giao dịch với cục bột hồng, chỉ muốn đổi lại Đại Ninh sống một cuộc sống thật tốt. Là nó nói với anh rằng đây là một thế giới trong tiểu thuyết, anh là nam chính vốn oai phong một cõi.

Mà nữ chính của anh không phải là Đại Ninh.

Từ trong miệng của nó, anh biết Đại Ninh chỉ là một bia đỡ đạn mệnh khổ trong đây, Triệu Tự không tự mình trải qua hết những chuyện trong miệng nó nhưng anh biết mấy năm qua Đại Ninh thật sự rất cực khổ.

Thật ra anh không quan tâm nhiều đến chuyện mình có được cô hay không, nhưng anh sợ cô phải hứng chịu đau đớn tiếp.

Hai ngày trước khi anh tỉnh lại, Triệu Tự vốn tưởng thế sự đã đổi dời từ lâu, anh nhắm mắt lại, đến khi An An vui mừng reo lên một tiếng, suy nghĩ đầu tiên của anh vậy mà không muốn sống lại.

Giờ An An đã là thiếu nữ.

Nói vậy thời gian chắc đã qua hai năm, với tính cách của Kỷ Đại Ninh, cô không yêu mình sâu đậm, đoán chừng đã sớm ở bên nhau với Ngôn Cảnh.

Nghĩ đến đây, dù rằng mình đã từ bỏ hai năm trước nhưng trái tim anh vẫn đau nhói.

Phút chốc ấy, anh cảm thấy mình chết đi cũng khá tốt. Chí ít khi mình còn sống, cô ấy không thuộc về ai khác.

Rõ ràng là chính anh đã chọn Ngôn Cảnh cho cô thay vì Thời Mộ Dương nguy hiểm, thế nhưng vào lúc này, anh vẫn thấy lòng mình khó chịu như cũ.

Cả đời anh chỉ yêu một cô gái xấu xa, vô tâm như thế, yêu đến mức hồn phi phách tán, không còn gì cả.

Vốn dĩ Triệu Tự định buông bỏ hết thảy mọi chuyện, lại không ngờ mình còn có cơ hội tỉnh lại.

Khi sắc mặc anh đang kém vô cùng, Triệu Bình có dáng vẻ thiếu niên bỗng ho khan: "Anh, khoảng thời gian trước cô ấy mới về Bắc Kinh, chắc không phải do ảo giác của em, tại đứa bé nhà cô ấy rất giống anh."

Triệu Tự sững người.

Một giây trước còn cho rằng mình hai bàn tay trắng, nào ngờ giây sau mình đã ở trên đỉnh cao đời người.

Đêm nay khi anh bế đứa con trai mềm mụp của mình còn cảm thấy không chân thật.

Cô ấy thật sự sinh con cho mình ư?

Chuyện này thật là... khiến người khác dù ráng cũng không kiềm được nhếch khóe môi lên cao.

Trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều cảm nhận được ông trùm trở về giới kinh doanh, tâm trạng anh thoải mái đến vẻ mặt cũng ôn hoà theo.

Xưa nay đều biết anh là người thận trọng, nhưng đêm nay trong mắt anh tràn ngập ánh sáng dịu dàng nhất đời này.

Thật ra trong lòng Triệu Tự cũng hiểu, nếu không phải lúc trước Đại Ninh cho rằng bản thân cô sẽ chết thì đứa con trai này sẽ không bao giờ ra đời.

Cô ấy là người yêu tự do, sợ bị gò bó, cô ấy sẽ không bằng lòng bị một sinh mệnh nhỏ bé ràng buộc.

Lúc này Đại Ninh cảnh giác, khinh thường nhìn anh: "Anh bỏ cuộc đi, tôi sẽ không cho anh nuôi nó đâu."

Triệu Tự nhìn đại tiểu thư nổi khùng, nhịn xuống sự thôi thúc muốn ôm lấy cô: "Ninh Ninh, anh sẽ không giành với em."

Cô đã quen nghĩ xấu cho người khác: "Có phải trong lòng anh đang nghĩ làm thế nào diệt nhà họ Kỷ chúng tôi, sau đó đón nó về làm con riêng của anh đúng không?"

Triệu Tự lặng im một lát: "Ninh Ninh, gần đây em đang đọc truyện gì vậy?"

Đại Ninh nghĩ thầm,《Cô vợ hợp đồng dân thường của tổng giám đốc bá đạo》, trong truyện tổng giám đốc Long Ngạo Thiên đã làm thế đó, cướp con trai của nữ phụ nhà giàu ác độc rồi giao cho nữ chính- một thường dân nuôi nấng.

Đại Ninh tràn ngập đắc ý nói: "Anh dám giành con trai của tôi thì tôi lập tức đi liên hôn thương hiệp, sau đấy phá hủy Ổ Đông của mấy người."

Triệu Tự đau đầu không thôi.

Cái con người hay gây rối này, em đúng thật là một đứa trẻ thông minh, lanh lợi.

Một khi Đại Ninh biết con trai mình là của ai, cô đề phòng Triệu Tự như thể phòng phường trộm cắp.

Triệu Tự dỗ cô hết nước hết cái, thế mà chú khổng tước kiêu ngạo kia ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn anh. Triệu Tự thấy mình không còn cách nào khác, rơi vào đường cùng đành kêu người gửi một phần hóa đơn sang Đại Ninh.

Đại tiểu thư vừa nhận được, con lạc đà cũng nghểnh cổ xem chung cô.

Được lắm, Đại Ninh tiêu linh tinh vụn vặt, kể cả quần áo đều là tiền của Triệu Tự trong hai năm qua.

Đá quý, túi xách, thậm chí còn có những thứ mà Đại Ninh tiêu xài phung phí, cô cho là kết quả vươn lên của Kỷ Mặc Giác, ai mà ngờ cô được một người thực vật nuôi hai năm?

Cô nhìn con lạc đà, nó cũng nhìn cô.

Loại cỏ mà nó ăn thế mà toàn là tiền của Triệu Tự! Đại Ninh bóp chặt cổ nó: "Tại sao cỏ mi ăn lại mắc như thế hả!"

Đại Ninh thế mới biết chiếc giường nước kia của mình phía dưới toàn được lót đá quý.

Đại tiểu thư tiêu tiền nhất thời sảng khoái nhưng nhìn đến con số cuối cùng, hiếm khi cô rơi vào im lặng.

Rất nhiều rất nhiều con số 0 đó.

Việc này Kỷ Mặc Giác cũng không hiểu ra sao: "Em tưởng ông nội cho chị tiền tiêu vặt."

Hỏi ông Kỷ, ông ấy cũng ngạc nhiên: "Không phải thằng nhóc thúi Kỷ Mặc Giác đó đang nuôi Ninh Ninh sao?"

Hỏi Khâu Cốc Nam, Khâu Cốc Nam cũng mù mờ: "Tôi tưởng cậu Kỷ đã xác nhận thanh toán."

Rất tốt, Đại Ninh tức giận đến đấm giường.

Không phải là... nhiều tiền thế thế sao, cô trả được!

Kỷ Mặc Giác nói khó xử: "Chị, gần đây công ty em đang đầu tư một dự án lớn, có lẽ sớm nhất là sang năm sau mới có thể thu hồi vốn."

Hắn đã lấy hết tiền của mình đưa cho Đại Ninh, Đại Ninh xem xét, tốt rồi, đủ để trả một khoản tiền lẻ.

Hai năm nay ngay cả đôi đũa cô ăn cũng là đồ quý giá, cô được nuôi dưỡng đến nỗi đầu ngón tay mịn màng có thể véo ra nước.

Một nửa quặng châu báu Ổ Đông, vật phẩm bảo tồn mười năm cũng lấy ra để dỗ cô, sao cô có thể trả nổi món nợ này đây?

Các khoản thanh toán đang thúc giục, đại tiểu thư không còn cách nào, sau một hồi nghĩ ngợi, cô tự mình đi tìm Triệu Tự, sau đó nhét con trai vào lòng anh.

Cô tức giận: "Được rồi được rồi, tôi bắt nó gán nợ cho anh."

Đợi cô có tiền lại mua về, thân là cha ruột nên chắc sẽ không có chuyện anh đối xử tệ với nó đâu nhỉ? Anh ta giàu như vậy, hẳn nó sẽ sống tốt hơn chút.

Triệu Tự ôm con trai, thằng bé mút đầu ngón tay, ê ê a a làm nũng.

Anh bật cười: "Được, nếu em nhớ nó thì có thể đến đây gặp nó bất cứ lúc nào."

Đại Ninh tức muốn chết, thế mà anh còn bảo không phải muốn giành con trai với cô, có lẽ cô vợ dân thường cũng đã chuẩn bị xong cả rồi.

Cô không kiềm được quay đầu lại nhìn oắt con, dáng vẻ có chút luyến tiếc không nỡ. Triệu Tự thấy mà xót xa, nhưng anh biết Đại Ninh là người có tính tình thế nào nên cố đè sự mềm lòng xuống.

Bé con không hề hay biết gì, bé a ô vươn tay về phía Đại Ninh, muốn mẹ ôm mình một cái.

Triệu Tự cẩn thận từng tí bảo vệ eo của con mình.

Đại tiểu thư đi được vài bước ở cửa thì quay về.

"Nếu tôi muốn mua nó về thì tốn bao nhiêu tiền?" Cô hỏi một cách đáng thương.

Triệu Tự bật cười.

Anh không cần tiền, chỉ cần em nguyện ý nhìn anh thêm vài lần thôi.

Dù trước đây Triệu Tự từng chăm sóc trẻ nhỏ nhưng anh chỉ từng chăm sóc cho Triệu An An, khi đó cô bé đã bốn năm tuổi, có thể chạy có thể nhảy, da dẻ săn chắc, gầy guộc như con khỉ đen, nào có giống cục cưng xinh xắn trong lồng ngực.

Khuôn mặt đứa bé có ba phần giống Đại Ninh, bảy phần giống Triệu Tự, ba phần giống Đại Ninh chính là nằm trong cặp mắt to long lanh ánh nước ấy.

Triệu An An hét lên một tiếng, trái tim cô bị tan chảy vì sự dễ thương này.

Ba anh em vây quanh đứa bé, đừng nói Triệu An An mà ngay cả Triệu Bình cũng bày ra vẻ mặt cười ngu ngơ. Thằng bé đã nhận được sự chăm sóc tốt nhất từ khi mới chào đời, một chiếc nôi êm ái, những món đồ chơi mới lạ và một chiếc giường em bé tinh xảo, xa hoa.

Triệu Tự cẩn thận hâm nóng sữa bột và kiểm tra độ ấm trước mới cho con trai uống. Bé con ôm bình sữa, cặp mắt to đen lúng liếng nhìn khắp nơi.

Bé chưa từng đến căn biệt thự xa lạ này lần nào, hai ngày đầu tiên vẫn ổn, có điều sau đó không nhìn thấy mẹ nữa, cuối cùng mới từ từ nhận ra Đại Ninh không cần mình, bé bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.

Bé con không giống với những đứa bé khác, đứa khác khi khóc thì rất to còn bé con chỉ biết khóc rấm rứt.

Đôi mắt to đó không ngừng rơi lệ làm cho Triệu Tự đau lòng không chịu nổi như trông thấy cô ấy đang khóc vậy.

Ôm con trai dỗ qua lại một hồi, vất vả lắm mới dỗ cho thằng bé vào giấc.

Triệu Tự lau nước miếng cho bé, anh lại không nhịn được nở nụ cười.

Thằng bé khóc rồi, dù thế nào cô cũng phải đến.

Buổi chiều, Đại Ninh biết chuyện con trai nhớ mình mà khóc lóc, thằng nhóc kia đi theo cô nên cũng vô tâm theo, cung phản xạ chậm mấy ngày, cô vừa tức giận vừa buồn cười.

Còn tưởng mình sinh ra một đứa ngốc vô dụng, không ngờ nó còn biết nhớ mẹ.

Nhưng bảo cô đi gặp Triệu Tự, không hiểu sao cô lại rất chống cự.

Người đàn ông đó nhìn thì có vẻ dịu dàng, thực tế thủ đoạn lại rất mạnh mẽ, anh ta trong lòng cô là người xấu không thể nghi ngờ. Huống hồ cô bắt con trai gán nợ cho anh, bây giờ mà đi có lẽ một đi không trở về.

Đại Ninh nhịn tới nhịn lui nhưng lòng vẫn cảm thấy gò bó. Lạc đà Alpaca đứng một bên nhìn cô bằng ánh mắt như kiểu có thể hiểu thấu hết thảy, đại tiểu thư gõ vào người nó, xấu tính nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa bắt mi đi gán nợ bây giờ!"

Buổi tối Đại Ninh vẫn đến biệt thự.

Bé con vừa tỉnh ngủ, lại từ từ nhớ đến mẹ mình không có ở đây, thế là nằm trên vai Triệu Tự khóc thút thít. Đại Ninh hiếm khi thấy đau lòng, cô cũng mặc kệ Triệu Tự nghĩ thế nào, ôm lấy thằng bé và bắt đầu dỗ dành.

Em bé chẳng bao lâu đã nín khóc, ê ê a a dán lên mặt cô đầy nước miếng.

Đại Ninh thoáng cái lại bắt đầu ghét bỏ nó.

Trước khi đại tiểu thư đến đây đã nghĩ xong xuôi, cô muốn tìm ra thật nhiều thiếu sót của Triệu Tự, tốt nhất là tìm ra chứng cứ anh bạo hành đứa bé, có như vậy cô mới có thể đường đường chính chính nhận thằng bé về nuôi tiếp.

Đúng là bực mình mà, phải chờ đến sang năm công ty quay vòng vốn thì cô mới mua lại con mình được.

Nhưng cô nhìn ngang ngó dọc càng nhận ra một kết quả đắng lòng-- Triệu Tự còn chăm sóc thằng bé tốt hơn cả cô.

Anh thật sự yêu thương con cô như báu vật.

Thậm chí những chi tiết nhỏ xíu mà Đại Ninh không thể nghĩ ra, thế mà anh vẫn làm rất tốt.

Đại tiểu thư phồng má, cô không có việc gì làm thế là tìm việc mà mình am hiểu nhất, cô đá một chân vào chiếc giường em bé kia: "Cái thứ kém chất lượng gì thế này..."

Giường em bé nhẹ nhàng đong đưa lại không hề hấn gì.

Triệu Tự đi theo sau lưng cô: "Nếu em không thích thì anh đổi."

Đổi cái gì mà đổi!

Cô cầm lên cái tã của bé con: "Cái thứ kém..." Đây là nhãn hiệu mà con mình thường dùng.

Ngay cả những viên đá quý trên chiếc trống bỏi cũng được đánh bóng một cách tinh tế đến mức không thể lấy ra.

Đại tiểu thư buồn bực không chịu nổi vô thức đá Triệu Tự một cước. Anh làm tốt như thế, bảo cô bới móc kiểu gì!

Động tác quá thành thạo, đá xong mới nhớ đây là chủ nợ kiêm người đang giữ con trai mình trong tay.

Đại Ninh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cúi đầu, ánh mắt rất nhu hòa, anh chạm vào mái tóc xoăn mềm mại của cô, vừa bao dung vừa dịu dàng nói: "Đừng nóng, em không thích cái gì có thể nói cho anh biết."

Mấy chữ "tôi không thích anh" quanh quẩn trên môi cô một vòng cuối cùng vẫn không nói ra, biến thành một tiếng hừ nũng nịu.

Trấn an bé con xong, cô lại phải rời đi.

Bên ngoài trời đang mưa, Triệu Tự bế con trai từ trong tay cô, làm như không thèm để ý thuận miệng nói: "Mưa rồi nên em về cũng bất tiện, Kỷ đại tiểu thư không ngại thì nán lại, hai đêm nay thằng bé rất dễ khóc."

Chú khổng tước trước mặt hơi dao động rồi lại không bằng lòng cho lắm.

Khóe môi Triệu Tự khẽ cong: "Trong nhà có rất nhiều phòng, đại tiểu thư có thể tùy ý chọn lựa."

Cuối cùng Đại Ninh cũng đồng ý ở lại.

Một khi cô nguyện ý ở nơi mà anh có thể nhìn thấy, Triệu Tự bèn trả con trai cho cô, anh đích thân vào bếp nấu ăn.

Triệu An An và Triệu Bình đều không ở trong biệt thự, bọn chúng đã bị anh đuổi đi từ lâu.

Triệu Tự làm một bàn đồ ăn mà Đại Ninh ưa thích, còn làm cho cô một cái bánh việt quất thơm lừng.

Cô vui vẻ bưng cái bánh kem nhỏ. Đại Ninh ăn cơm, Triệu Tự đút sữa bột cho con trai, đợi Đại Ninh ăn xong anh mới ăn phần còn thừa lại của cô.

Dọn dẹp xong, đi ra thấy con trai đang bò trên tấm thảm mềm.

Cô gái xinh đẹp thỉnh thoảng nổi lên ý xấu trêu đứa bé, con robot làm việc hết mình đợi ở cửa theo dõi tình trạng của đứa bé mọi lúc mọi nơi.

Ngoài cửa sổ trời đang mưa, Triệu Tự cảm thấy lòng mình mềm mại vô cùng.

Khi đến giờ đi ngủ lại là một vấn đề khác.

Đại Ninh muốn ngủ chung với bé con, mấy ngày nay cô không ngửi được mùi sữa trên người con trai, ngoài miệng cô không nói chứ trong lòng lại không yên ổn như thế, ngủ cũng không ngủ ngon, vất vả lắm mới có cơ hội ôm thằng bé ngủ, thế nhưng Triệu Tự không cho.

"Nó ngủ chung anh." Triệu Tự ôm con trai, trước đó cái gì cũng thuận theo cô nhưng giờ phút này lại không cho ai xen vào.

Đại Ninh mắt trông mong nhìn anh bế cục bột đi.

Triệu Tự bỗng nhiên quay đầu lại: "Nếu em không yên tâm cũng có thể qua đây nhìn nó."

Chuyện này thì vượt quá phạm vi rồi, đại tiểu thư tròn mắt trừng anh.

Đến nửa đêm, con trai bắt đầu khóc, Triệu Tự thành thạo rời giường bế con lên dỗ, trong lòng lại không khỏi thầm vui mừng.

Anh nhếch môi cười, nhìn về phía cửa.

Qua một lát, đại tiểu thư ló đầu ra ngó vào xuất hiện ở cửa.

Triệu Tự không làm cô khó xử, thậm chí còn không nói câu nào cười nhạo cô, anh giao con trai mình cho cô.

Đại Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này diễn ra suốt một tuần.

Cuối cùng sức lực dồi dào của đại tiểu thư cũng biến mất, cô chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường êm ái của Triệu Tự, dù sét có đánh xuống cô cũng không dậy.

Thằng oắt con này thật đúng là đòi nợ, cô cũng đã nảy ra suy nghĩ khá hay là giao nó cho Triệu Tự.

Triệu Tự đặt con trai đã ngủ say vào lại giường em bé, lúc này anh mới thật cẩn thận trở lại giường, càng nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy cô.

Cảm nhận được nguồn nhiệt, Đại Ninh chui vào trong lồng ngực anh. Trán cô kề sát ngay tim anh.

Ngón tay Triệu Tự run lên.

Giờ đây dù trong hay ngoài ngực, hết thảy đều là cô ấy.