Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 112




Edit + beta: Văn Văn.

Về phần chuyện bụng dưới mình hơi nhô lên, ban đầu cô nghĩ chắc là do mình ăn nhiều.

Cô có gien tốt, cả nhà không ai có gien béo phì, hơn nữa tính cô mê hưởng thụ, hoàn toàn không nghĩ đến việc kiểm soát ham muốn ăn uống của mình.

Bây giờ đối mặt với nguy cơ tăng cân, trong lòng cô lập tức vang lên hồi chuông báo động. Giữa ngoại hình xinh đẹp và đống đồ ăn, cô dao động không ngừng, cuối cùng vẫn quản được cái miệng của mình.

Song phần bụng không thể muốn là giảm đi trong ngày một ngày hai. Khả năng tự chủ của cô lại rất kém nên chỉ kéo dài được một tuần, hôm sau cô tuân theo số trời của mình, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống còn mang theo một con lạc đà Alpaca về nhà.

Con lạc đà Alpaca này trắng như tuyết, nó rất thông minh cũng rất dễ nuôi, thỉnh thoảng cho nó ăn rau, nó lập tức tung tăng nhảy nhót mỗi ngày.

Thời tiết ở bãi biển vào mùa xuân rất dễ chịu, cô không cảm thấy có gì đó sai sai, ngược lại Khâu Cốc Nam chăm sóc bên cạnh cô lại cảm thấy không ổn.

Lẽ nào dạo này đại tiểu thư đến kỳ không đều? Cô theo Đại Ninh lâu như vậy nhưng chưa từng thấy Đại Ninh đến kỳ, nghĩ như vậy, nội tâm Khâu Cốc Nam bất an.

Chắc, chắc không phải có đó chứ?

Đại Ninh đang thả diều bên bờ cát, con diều hình rồng hùng dũng bay trên trời cao, còn con lạc đà Alpaca đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài u sầu. Khâu Cốc Nam đẩy nó ra, cũng quan sát Đại Ninh từ đây.

Vòng eo cô thon thả, đôi chân dài trắng nõn nà thẳng tắp, hơn nữa cô ăn gì cũng cảm thấy ngon miệng, không hề có triệu chứng nào của việc mang thai, nhìn không ra có hay không.

Trong lòng Khâu Cốc Nam sầu não, nếu cô ấy có thai, vậy cha đứa bé là ai đây?

Bây giờ đại tiểu thư đã quên sạch quá khứ, Khâu Cốc Nam cũng không biết nhiều chuyện về cô lắm. Ba người bạn trai cũ của cô, người thì chết, người thì bị thương, có người còn lặng im như tự kỷ.

Cuối cùng Khâu Cốc Nam quyết định ôm tâm trạng lạc quan, không chừng do đại tiểu thư bệnh nặng mới khỏi, chứ làm gì có thai!

Một khi thuyết phục được mình thì mỗi ngày trôi qua cũng thoải mái hơn nhiều.

Đến khi vào cuối tháng 4, mùa xuân sắp bước vào giai đoạn kết thúc, thời tiết bên bờ biển cũng dần nóng nực, Đại Ninh dẫn theo Khâu Cốc Nam trở về Bắc Kinh.

Cô không quay về thì tốt, cô vừa về Bắc Kinh là đám tiểu thư lại bắt đầu đau đầu.

Ở bữa tiệc có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, nếu được lựa chọn thì người mà họ không muốn mời nhất đương nhiên là Đại Ninh.

Kỷ Đại Ninh có gia thế tốt, gương mặt thì như hồ ly tinh, chỗ nào có mặt cô thì cô chính là viên ngọc còn những người khác đều là cát bụi.

Quan trọng nhất đó là người đàn ông có sức ảnh hưởng nhất hiện nay trong giới này của bọn họ là ai? Đương nhiên là đại thiếu gia nhà họ Ngôn! Tóm lại nhà họ Ngôn đã tồn tại hàng trăm năm, tiếng tăm lừng lẫy trong danh sách những người giàu có, đời ông cố của Ngôn Cảnh còn từng làm ra nhiều công trạng.

Anh còn trẻ và đẹp trai, có điều lại không thích nói chuyện, hình tượng chàng trai lạnh lùng đã ăn sâu vào lòng mọi người, anh hoàn toàn xứng là đối tượng được các cô gái ở Bắc Kinh muốn lấy nhất.

Nhưng một tháng trước, có người thấy cậu Ngôn muốn tặng hoa cho Kỷ Đại Ninh, nghe đâu anh đứng dưới tán cây nguyên một buổi chiều, sau đó biết được tin Kỷ đại tiểu thư muốn đến thành phố T thế là chạy đến đó tiễn người ta.

Người mà mình không thể chiếm được lại là bề tôi dưới váy kẻ khác, hơn nữa người đó còn không trân trọng anh, cảm giác đó khó chịu không thể tả, hết lần này đến lần khác nhà họ Kỷ vẫn lung lay không chuyển, đến nay vẫn chưa sụp đổ, Kỷ Mặc Giác không có tài cán gì thì giờ lại đặt hết tâm tư vào việc phát triển gia đình mình, nhà họ Kỷ còn tồn tại một ngày thì Kỷ Đại Ninh chính là đại tiểu thư chân chính.

Vì vậy ở bữa tiệc lần này, dù có không bằng lòng đến đâu cũng phải bày vẻ mặt tươi cười đi chào đón Đại Ninh. Người biết chuyện chỉ mỉm cười, đôi mắt như đang đợi xem kịch hay.

Đại Ninh đi cùng Kỷ Mặc Giác, cô không thích mấy kiểu tụ tập này, có điều cô lại thích nhìn đám tiểu thư ngoài mặt thì tươi cười còn trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi, ráng diễn xuất hết mình.

Biết cô có yêu cầu cao về mọi mặt nên từ đồ ăn đến đồ dùng đều đổi sang loại tốt nhất, ngay cả chỗ ngồi cũng sắp xếp cho cô chỗ thoải mái nhất.

Cho dù trong lòng họ đang nghĩ gì, Đại Ninh mặc bộ lễ phục xinh đẹp đi đến đây đã bị mọi người vây quanh.

Đại Ninh biết bụng mình mập nên không thể mặc được bộ đuôi cá, cô đành phải mặc chiếc váy xòe bồng bềnh.

Dòng chảy uyển chuyển như dải lụa, lướt nhẹ giữa những mảng sáng tối hư ảo, cô hơi ngước cằm, từ chối đám đàn ông đến gần.

Đến đây rồi lại hối hận, cô thật sự cảm thấy chán cái cảnh này, đang định rời đi thì phát hiện một đôi mắt chán ghét rơi trên người mình, Đại Ninh nhìn sang thì thấy là một cô gái trẻ. Ánh mắt đó rất ác ý, hận không thể hóa thành vũ khí đâm hai nhát lên người cô.

Không cần Đại Ninh mở miệng hỏi, một cô tiểu thư bên cạnh đã đến gần nói: "Cô gái đó là Thương Như, khi còn bé từng hứa hôn với cậu Ngôn."

Lại nói Thương Như cũng lắm xui xẻo, gia đình cô ta cũng phát triển khá tốt ở thành phố kế bên, chẳng phải hạng người không có tên tuổi gì nhưng hôn ước của hai đứa nhỏ vừa mới được định ra thì Ngôn Cảnh lại mất tích, nhà họ Ngôn nghĩ không bằng đẩy hôn ước này sang nhị thiếu gia Ngôn Minh Khấu.

Thế thì hay rồi, Thương Như mới thành vợ chưa cưới của Ngôn Minh Khấu thì cậu ta lại gặp chuyện không may.

Vốn dĩ đã nản lòng với cuộc liên hôn này, ai ngờ Ngôn Cảnh lại quay về.

Thương Như nhảy qua lại giữa hai anh em, cô ta tiếp xúc với ai thì người đó gặp xui xẻo. Nghe nói cô ta thấy Ngôn Cảnh từ cái nhìn đầu tiên đã nói phải gả cho anh.

Đại Ninh không hiểu mạch não của cô tiểu thư này lắm, nếu lúc này Thanh Đoàn còn ở đây sẽ nói cho cô biết, đương nhiên là do vầng hào quang của nam chính trong tiểu thuyết dành cho nam nó thế, khiến các nữ phụ như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Bạn nữ đi cùng Thương Như nói khẽ vào tai cô ta gì đó, sau đó hai người nói nói cười cười đi đến, một người trong đó đột nhiên trẹo chân nhào về phía Đại Ninh.

Thương Như đứng tại chỗ, khóe môi lộ ra nụ cười.

Nhưng cô ta còn chưa kịp cười, Đại Ninh đã xách váy lên đá cô gái nhào về phía mình ra.

Cô gái hét lên một tiếng, ngã thảm hại vào quầy bánh kem, bánh kem rơi đầy đất, nháy mắt khiến cho hiện trường hỗn loạn.

Thương Như trừng to mắt, lòng tràn đầy căm phẫn, chỉ trích nói: "Kỷ đại tiểu thư, sao cô có thể làm như vậy, Mính Mính không cẩn thận bị ngã, thế mà cô đá cô ấy."

Cô gái trên mặt đất cũng điềm đạm đáng yêu khóc thút thít, không định đứng dậy.

Đại Ninh nghiêng đầu: "Ý của cô là tôi bắt nạt cô ấy?"

Thương Như hừ một tiếng.

Đại Ninh nghiêm túc lắc đầu: "Tôi nào có, chuyện vừa nãy không gọi là bắt nạt được, tôi sợ cô ấy đẩy tôi, còn bây giờ mới gọi là bắt nạt nè."

Nói xong, cô nâng chân giẫm lên lưng cô gái.

Cô gái đang khóc lóc chợt sợ ngây người, đột nhiên không thốt ra được tiếng nào, đây là lần đầu Thương Như đối đầu với Đại Ninh nên cô ta hoàn toàn không ngờ mọi chuyện sẽ diễn biến thành thế này.

Cô ta đương nhiên từng nghe tiếng xấu dữ dội của đại tiểu thư, vốn cho rằng chỉ là nói điêu, suy cho cùng có cô tiểu thư nào lại thật sự chẳng cần chút thanh danh?

Nhưng cái cô Kỷ Đại Ninh này, thật đúng là tùy tiện làm bừa, không màng gì cả.

Thương Như nâng bạn nữ trên mặt đất dậy, Đại Ninh nhẹ nhàng để chân xuống: "Cô trừng mắt nhìn tôi làm gì, hồi nãy người ta không cáu nhưng bây giờ thì sắp rồi đấy."

Thương Như hít sâu một hơi, cô ta hận không thể nhào lên đánh một trận với Đại Ninh, nhưng người ta không cần hình tượng chỉ cần sảng khoái là được, còn mình thì vẫn phải giữ hình tượng.

"Cô xin lỗi Mính Mính thì xem như xí xóa chuyện này."

Đại Ninh cười khúc khích: "Nếu không vậy đi, tôi đánh cô một trận, sau đó xin lỗi cả hai người chung luôn, cô có chịu không?"

Nghĩ nghĩ, đại tiểu thư bày ra vẻ thương lượng: "Không thì tôi đánh cô thêm vài cái, đến lúc đó tôi bắt cái loa lên rồi nói xin lỗi hai người nhiều lần nhé."

Mặt Thương Như đỏ bừng vì tức.

May mà cô ta không tức đến chết, cô ta nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt cầu cứu, bên đây rối loạn cũng kéo đám đàn ông đến đây.

Đại Ninh không ngờ người đầu tiên xông tới lại là Kỷ Mặc Giác.

Hắn đỡ bả vai cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Chị không sao chứ, ai bắt nạt chị? Nói cho em biết, em trả thù cho chị ngay."

Đại Ninh chớp chớp mắt, chỉ tay về phía Thương Như.

Kỷ Mặc Giác quay đầu, vẻ cẩn thận từng li từng tí và che chở thoáng cái biến mất, quát lên: "Thương Như, cô chán sống rồi à, dám ức hiếp chị tôi!"

Thương Như cắn môi: "Tôi không có làm thế, mọi người ở đây có thể làm chứng cho tôi, là do Kỷ Đại Ninh ra tay trước."

Song giới thượng lưu là nhóm người khôn khéo biết cách tự bảo vệ mình nhất, dù nhìn trong camera cũng có thể trợn mắt nói dối, huống hồ bây giờ.

Không ai nói gì cho đến khi một thanh niên mặc vest đi ra từ trong góc.

"Tôi có thấy." Cậu đã qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói bây giờ rất trong trẻo.

Đôi mắt Thương Như sáng lên, mọi người có mặt ở đây đều nhìn sang, nhường đường cho thanh niên.

Không còn nghi ngờ, tuy tuổi cậu còn trẻ lại có một địa vị rất đặc biệt.

Ngoại trừ hai chị em nhà họ Kỷ, Ngôn Cảnh đang bàn bạc công việc ở phòng kế bên thì nói cậu là người tôn quý nhất hôm nay cũng không quá.

Thương Như từng nghe cha mình nhắc đến đây là người thừa kế sau cùng quặng châu báu Ổ Đông, cậu ta tên là Triệu Bình.

Có Triệu Bình giúp đỡ, cô ta không cần sợ nhà họ Kỷ nữa, ánh mắt Thương Như hiện lên vẻ vui mừng nhưng ngay sau đó, Triệu Bình đã lạnh nhạt nói: "Do hai người bọn cô muốn đụng vào Kỷ đại tiểu thư trước."

Cơ thể Thương Như cứng ngắc.

Triệu Bình hừ một tiếng: "Thật ra tôi cũng không rõ tại sao váy của cô ấy không dài mà đi trên đất bằng cũng ngã cho được."

Triệu Bình quay đầu, Đại Ninh rất hứng thú đánh giá cậu ta.

Đã qua nhiều năm như vậy nhưng khi cậu đối mặt với đại tiểu thư vẫn lo lắng như xưa, cậu vô thức siết chặt quần tây, chợt cảm thấy mình vẫn là cậu nhóc vừa nghèo vừa lùn tại thôn Hạnh Hoa năm ấy.

Triệu Bình bị cô nhìn đến mức căng thẳng, cậu không kiềm được ưỡn ngực lên.

Anh mình đã không còn thể che chở cho cô, là đàn ông nhà họ Triệu, cậu phải dùng mọi cách che chở cho người con gái mà anh cả yêu thương nhất.

Thương Như liên tục bị chỉ trích, còn bị cậu ta nhìn thấu tâm tư của mình, lập tức xấu hổ và giận dữ muốn chết, cô ta quay đầu định đi, chẳng ngờ lại trông thấy người đàn ông cao lớn.

"Ngôn Cảnh... Anh nghe em giải thích, em..." Thương Như cảm thấy khá tủi thân, người khác không giúp mình thì thôi nhưng dù sao nhà họ Ngôn và nhà cô ta cũng thân nhau mấy đời, Ngôn Cảnh cũng phải nói vài câu giữ thể diện cho mình chứ?

Thương Như trầm ngâm, không thì giả vờ ngất xỉu? Cô ta vừa định bày ra dáng vẻ yếu ớt, Ngôn Cảnh đã lướt vội qua người cô ta đi đỡ bóng dáng người phía sau ngã xuống.

Thương Như quay đầu lại, thấy Kỷ Đại Ninh ngất xỉu, Ngôn Cảnh đỡ được cô đúng lúc.

"..." Con khốn này có phải cầm nhầm kịch bản rồi không? Hồi nãy còn khỏe như trâu mà! Y như cảnh có người mời rượu đã giả vờ ốm yếu, diễn! 80% là đang diễn!

Mọi người cũng thầm nghĩ cô gái thích giả vờ giả vịt lại bắt đầu online rồi.

Kết quả qua một lúc, cô vẫn không tỉnh lại, đến khi bác sĩ vội vã chạy đến và kiểm tra ra một kết quả cực kỳ chấn động-- Kỷ Đại Ninh mang thai bốn tháng.

Mọi người như suy tư gì đó nhìn về phía Ngôn Cảnh, anh sửng sốt.

Anh nhìn về phía Đại Ninh, bụng cô còn chưa lộ rõ, chỉ có chiếc váy xinh đẹp, rực rỡ như trước.

Triệu Bình cũng trừng to mắt.

Trong lòng cậu rất khó chịu, anh mình vì cô gái xấu xa này mà có khi đã an giấc nghìn thu cả đời trong vụ nổ đó, vậy mà cô gái khốn khiếp này lại mang thai con người khác.

Cậu thấy tội nghiệp thay cho người anh đang sống đời thực vật của mình! Trên đầu anh mình có nguyên cặp sừng!

Đại Ninh cảm thấy chuyện này thật buồn cười.

Cô chỉ đi dạo một vòng ngoài bãi biển, về dự tiệc thì lòi thêm đứa con, đùa gì vậy, con người chứ đâu phải mặt trời đâu mà qua một đêm là mọc được?

Cô cười ha ha hai tiếng, không ngờ thấy biểu cảm Kỷ Mặc Giác và Ngôn Cảnh không đúng lắm. Không giống như trò đùa, Khâu Cốc Nam đứng một bên còn cẩn thận lên tiếng: "Đại tiểu thư, đừng vỗ bụng, cô ngoan ngoãn chút đi ạ, không thể vỗ bậy."

Đại Ninh lại nhìn về phía ông nội, ông cũng đang nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.

Thật ra có một câu mà mọi người muốn hỏi, song không ai dám.

Cuối cùng đại tiểu thư chỉ vào bụng mình, hai má phồng lên, hỏi ra vấn đề không thể giải thích được kia: "Đứa bé này là của ai?"

Ngôn Cảnh mấp máy môi: "Tôi."