Edit + beta: Văn Văn.
Anh rõ ràng đạt được mong muốn nhưng lòng lại không vui chút nào, trái lại còn cảm thấy nặng nề vô cùng.
Vậy mà Ngôn Cảnh lại đồng ý!
Sau đó Thời Mộ Dương thầm nghĩ, giờ anh chính là kẻ xấu xa tàn nhẫn độc ác, đứng ở đây là để chứng minh người đàn ông đối diện yêu thương cô cỡ nào hay sao?
Thời Mộ Dương không muốn lấy 60% cổ phần kia làm gì hết! Kỷ Đại Ninh muốn đi theo người khác hả, nằm mơ đi! Anh sẽ không cho cô được như mong muốn đâu, dù cô không sống được bao lâu thì chết cũng phải ở trong lòng mình!
Nhưng anh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng Đại Ninh còn quan trọng hơn những thứ lợi ích này.
Thời Mộ Dương đè lại đầu của người trong lòng mình, nếu còn để bọn họ nhìn nhau lâu hơn nữa, anh không biết liệu mình có móc mắt họ ra không.
“Vẫn chưa đủ.” Thời Mộ Dương nói: “Muốn cô ta bình an thì phải cần thêm quặng châu báu Ổ Đông."
Nói xong, anh mạnh mẽ mang người đi, may mà bình thường Tác Nhị không có đầu óc nhưng khi làm chuyện xấu lại rất nhanh nhạy. Một chiếc xe chạy đến, Thời Mộ Dương kéo Đại Ninh lên xe.
Anh cũng không thèm nhìn người đàn ông kia ngoài xe, tức giận đá vào ghế trước: “Lái xe!”
Tài xế nhận thấy tâm trạng đại ca không tốt nên chạy xe như bay.
Đại Ninh nhìn thấy Ngôn Cảnh đuổi theo vài bước ngoài cửa sổ thì bị Thời Mộ Dương đè đầu về, cô ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt như mưa gió sắp đến của anh.
“Nếu bây giờ tôi bảo mình bằng lòng trở về với anh, anh có tin không?”
“Ha ha.”
Tâm trạng Thời Mộ Dương rất tệ, lần đầu tiên bắt cô về, anh còn đi tắm nắng chung cô, lần này quay về, Đại Ninh đương nhiên không hưởng được đãi ngộ tốt như thế, anh như bị kích thích thành gã tội phạm bắt cóc người thật sự, cột hai tay cô vào đầu giường, trong phòng yên lặng, chỉ có thỉnh thoảng bác sĩ đi vào lấy hai ống máu của cô.
Nếu không phải Đại Ninh biết cơ thể của mình không có gì đặc biệt, cô còn tưởng Thời Mộ Dương muốn bắt cô đi làm thí nghiệm.
Đã đến nông nỗi này rồi, thế mà anh ta còn mong mình không chết. Đáng tiếc cô không chống đỡ được bao lâu.
Ngôn Cảnh nguyện ý lấy cổ phẩn của nhà họ Ngôn cứu cô, Đại Ninh không hề bất ngờ. Nhưng trên đường trở về, Đại Ninh bỗng nghĩ kỹ một chuyện.
Thời Mộ Dương không thể không biết Ngôn Cảnh có bao nhiêu cổ phần, anh biết Ngôn Cảnh còn thiếu 5%. Mà Quan Tái Thường sẽ không đồng ý Ngôn Cảnh lấy tài sản nhà họ Ngôn đi cứu con gái của nhà đối thủ.
Vì vậy Ngôn Cảnh mãi mãi cũng không thể có đủ 60%.
Thời Mộ Dương đang làm khó Ngôn Cảnh, anh không muốn giao Đại Ninh ra, vậy nên sau khi Ngôn Cảnh đồng ý, anh còn bổ sung thêm yêu cầu quặng châu báu Ổ Đông.
Đại Ninh cũng không biết tại sao đột nhiên nhớ đến bốn năm trước, bọn Thân Đồ Phong kêu Triệu Tự đổi quặng châu báu lấy Triệu An An.
Lúc ấy Triệu Tự đã đồng ý, mà cô ở trong lòng anh còn chẳng bằng Triệu An An nên khả năng cao anh sẽ không đổi cho Thời Mộ Dương.
Đại Ninh nghĩ đến đây lập tức thả lỏng thân thể, thoải mái nằm trên giường.
“Tiểu Thanh Đoàn, mi rời nhà lâu như vậy, có còn nhớ quê hương trông ra sao không?"
Thanh Đoàn không biết tại sao cô lại hỏi vậy, đại tiểu thư chợt khách sáo gọi nó là Tiểu Thanh Đoàn làm nó rất hoảng hốt. Nó đã quen cô gọi nó là "Đoàn ngốc" rồi nên trong lúc nhất thời còn chưa kịp thích ứng.
“Đại Ninh, cô sao thế?” Nó cẩn thận dò hỏi.
Đại Ninh không trả lời nó, khóe miệng hiện lên nụ cười: “Sắp đến năm mới rồi, đồng hồ điểm mười hai giờ nhớ đánh thức ta."
*Ngôn Cảnh hoàn toàn không ngờ Triệu Tự sẽ từ chối.
“Tôi sẽ không đưa quặng châu báu cho hắn, còn cậu." Triệu Tự cười cười: “Không ngờ lại bỏ được.”
Ngôn Cảnh mấp máy môi, anh không rõ mình nên cảm thấy thất vọng hay là may mắn. Triệu Tự không muốn giao quặng trong lúc Đại Ninh đang gặp nguy hiểm, điều này có phải chứng minh Triệu Tự cũng không yêu cô nhiều đến vậy không?
Hai ngày trước Triệu Tự đã quay về căn nhà ở Bắc Kinh, lần này anh không dẫn theo Triệu An An và Triệu Bình.
Triệu Tự đưa điếu thuốc cho Ngôn Cảnh.
Ngôn Cảnh nhận lấy, hai người im lặng hút thuốc một lúc.
Triệu Tự nói: “Cô ta là loại người thế nào, chắc bây giờ cậu cũng đã rõ, dù cậu có trả giá hết thảy vì cô ta, có lẽ cô ta vẫn không chọn cậu, đáng không?"
Ngón tay Ngôn Cảnh kẹp lấy điếu thuốc run rẩy, anh không giỏi ăn nói như cũ, thấp giọng đáp trong cổ họng: "Ừm." Triệu Tự nhìn ánh đèn neon nhấp nháy trong thành phố, búng tàn thuốc.
“Anh còn yêu cô ấy không?" Ngôn Cảnh hỏi.
Triệu Tự nói bình tĩnh: “Không yêu nữa, vậy nên hút xong điếu thuốc này mời cậu đi cho."
“Anh không muốn lấy quặng châu báu Ổ Đông đổi thì cùng tôi đi cứu cô ấy đi." Cuối cùng Ngôn Cảnh cũng không chịu nổi thái độ thờ ơ này của anh ta, tóm chặt cổ áo người đó: "Cô ấy không phải không có chút tình cảm nào với anh, sao anh có thể mặc kệ cô ấy!"
Triệu Tự bắt lấy tay đối phương, anh hơi buồn cười nên cũng cong môi cười thật.
“Cô ta có tình cảm với tôi? Đừng có khờ thế chứ. Lão Bát, tiễn khách."
Lão Bát vội vàng đến đây: “Cậu Ngôn, mời.”
Ngôn Cảnh đi xuống dưới lầu, anh vẫn không kiềm được nhìn vào mắt người đàn ông trên lầu hai biệt thự. Triệu Tự dập điếu thuốc, cũng đang lẳng lặng nhìn lại.
Thay vì bảo là nhìn thì càng giống quan sát hơn.
Cuộc đối thoại lần này tan rã trong không vui, Ngôn Cảnh biết chỉ có thể tìm cách khác cứu Đại Ninh. Anh không dám nói chuyện này với nhà họ, ông cụ đã hơn 70 tuổi, Đại Ninh không thích báo bình an nhưng vì làm ông yên tâm, kẻo để ông lo lắng, cô vẫn sẽ báo.
Nếu vì việc này mà cơ thể ông ấy không khỏe, dù cho Đại Ninh có an toàn, cô cũng không tha thứ cho anh.
Nhà họ Kỷ đang suy yếu, tính cách Kỷ Mặc Giác lại dễ xúc động, tốt nhất không nên để họ nhúng tay vào.
Lòng Ngôn Cảnh nặng trĩu, Thời Mộ Dương điều tra anh thì đồng thời anh cũng điều tra ra lai lịch của Thời Mộ Dương.
Nói là tên bạt mạng cũng không nói quá.
*12 giờ, Bắc Kinh bắt đầu có tuyết rơi, Triệu Tự cảm thấy thời tiết này thật đúng là châm chọc tột cùng.
A Thập, lão Bát đều biết anh không thích những ngày tuyết rơi, nhưng lúc này xe đang đậu ở ngoài câu lạc bộ, sếp nhà họ cũng không dẫn theo nhiều người đi cùng như thể chỉ đi chơi dịp tết.
Triệu Tự nhấc chân xuống xe, lão Bát vội mở dù ra che cho anh.
“Được rồi, không cần đi theo đâu, một mình tôi vào.”
Anh mặc áo khoác rộng, để mặc tuyết trắng đậu đầy vai mình, một mình đi vào câu lạc bộ đèn đuốc sáng trưng.
“Đi báo cho đại ca của các anh, Triệu Tự đến rồi."
Mấy tên thủ vệ to con nhìn nhau, người thông minh đã sớm đi thông báo. Chốc lát sau, Thời Mộ Dương mặc bộ đồ ngủ lỏng lẻo bước đến, trong phòng ấm áp nên môi Thời Mộ Dương đỏ bừng, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn.
“Sao nào, ngài Triệu cũng thích cô gái nghịch ngợm trong phòng đó à, muốn chơi cùng tôi?"
Nếu là Ngôn Cảnh, sau khi hiểu ý của Thời Mộ Dương, có lẽ hận không thể giết anh ta, Triệu Tự đánh giá anh ta một phen: “Chuyện anh trai anh Thời Mộ Vân còn chưa giải quyết xong nhỉ?”
Ý cười trên mặt Thời Mộ Dương phai nhạt dần: “Ngài Triệu rất có hứng thú với chuyện nhà tôi?"
“Thế không bàn chuyện đó, chỉ có điều khoảng thời gian trước anh trai anh có tới tìm tôi muốn bàn chuyện hợp tác. Có vẻ hắn ta rất gấp, không mấy vừa lòng với cậu em trai này lắm."
Con ngươi Thời Mộ Dương đen nhánh nhìn anh.
“Hôm nay ngài Triệu định làm quân tiên phong à, chỉ một người? Cậu cũng quá khinh thường tôi rồi.”
Triệu Tự mỉm cười: “Tôi sẽ không khinh thường bất kỳ kẻ nào, đêm nay tôi đến đây chỉ có lòng tốt nhắc nhở anh, cả câu lạc bộ ngầm của anh đã bị chôn bom cả rồi. Anh đối xử thế nào với Thời Mộ Vân thì hắn ta cũng báo đáp anh y vậy."
Thời Mộ Dương nhíu mày, tuy anh bình tĩnh đến đâu thì sắc mặt cũng thay đổi.
Triệu Tự mở bàn tay lộ ra một thiết bị tín hiệu. Anh nhàn nhạt nói: “Chắc anh biết đây là cái gì."
Thời Mộ Dương đương nhiên biết, trước đây anh cũng từng dùng cái này phát tín hiệu. Ánh mắt anh hung ác: “Dù tôi chết cũng phải kéo cậu làm đệm lưng.”
“Anh đi đi, chỉ cần để Kỷ Đại Ninh lại thì bom sẽ không nổ, tôi đảm bảo anh có thể an toàn rời khỏi đây.”
Thời Mộ Dương nheo mắt: “Không đời nào.” Anh cảm thấy thật hoang đường, người đàn ông trước mắt này vậy mà thật sự đến cứu Kỷ Đại Ninh, không phải có tin tức nói buổi chiều Triệu Tự và Ngôn Cảnh đã đàm phán thất bại sao.
Thời Mộ Dương chưa từng chịu uy hiếp, bảo anh ta giao Kỷ Đại Ninh cho người đàn ông trước mắt này hả, nằm mơ!
Bây giờ Triệu Tự mới giương mắt lên đánh giá anh ta.
Từ khi Triệu Tự tiến vào thì không để ý mấy đến anh ta, Thời Mộ Dương từ chối, ngược lại khiến ánh mắt Triệu Tự hiện lên vẻ hơi buồn cười.
“Thì ra anh cũng thích cô ấy, cô ấy có nhận tình cảm của anh không?"
Thời Mộ Dương như bị giẫm trúng đuôi mèo: "Mẹ nó ai nói tôi thích cô ta cho cậu hả! Người nhà họ Thời chưa từng chịu uy hiếp, cậu có gan thì nổ chết ông đây và đứa cháu khốn khiếp kia của tôi luôn đi, trước đó thì cậu nên lo mình có bị băm thành từng mảnh hay không đã."
Triệu Tự biết cách uy hiếp Thời Mộ Dương đã không thể dùng được. Người đàn ông này không thèm để mạng mình và cấp dưới vào lòng.
“Kỷ Đại Ninh sắp chết rồi.”
Chủ đề này khiến người đối diện tối sầm mặt lại.
“Tôi biết.”
Triệu Tự còn chưa mở miệng, bác sĩ đã hoang mang rối loạn nói: “Cô Kỷ, cô Kỷ hình như sắp không xong rồi!"
Sắc mặt Thời Mộ Dương thay đổi, mặc kệ Triệu Tự mà chạy nhanh vào phòng Đại Ninh, Triệu Tự cũng theo sau.
Thời Mộ Dương không kiêng dè kíp nổ trong tay Triệu Tự nhưng cấp dưới của anh thì kiêng dè, trong lúc nhất thời cũng không ai dám cản Triệu Tự.
Thời Mộ Dương vọt vào phòng, quả nhiên thấy sắc mặt trắng bệch của Đại Ninh.
Con ngươi cô không có tiêu cự, có thể thấy rằng cô đang thở khá khó khăn. Bác sĩ run rẩy đứng một bên: “Cô ấy đã bị tiêm thuốc vào tĩnh mạch, ở đây không thể tiến hành phẫu thuật được!"
“Đi bệnh viện!” Thời Mộ Dương nhanh chóng ra quyết định, vài bước tiến lên đã bế cô lên đi về phía bệnh viện.
Đồng hồ điểm 12 giờ, bác sĩ ngăn anh lại: “Bệnh, bệnh viện gần nhất cũng phải mất một tiếng mới đến."
Mà nơi đây là vùng ngoại thành, dù cho có đua xe cũng không kịp cứu cô.
Theo như kinh nghiệm của y bác sĩ thì cô gái gầy yếu trên giường kia không thể chống đỡ quá một tiếng.
Thời Mộ Dương cũng hiểu ra gì đó, sắc mặt anh trở nên khó coi.
Triệu Tự đột nhiên vươn tay về phía anh ta: “Giao cô ấy cho tôi."
Thời Mộ Dương lạnh lùng nhìn chăm chú vào anh, hoàn toàn không định giao Đại Ninh ra.
“Tôi có thể cứu cô ấy.”
Ngón tay Thời Mộ Dương run rẩy.
*
Khi Triệu Tự ôm Đại Ninh bước ra ngoài, tuyết rơi xuống gương mặt cô.
Đại tiểu thư đang yên bình chờ chết chợt cảm thấy có gì đó sai sai, cô thở hổn hển hai hơi, lúc này mới thấy người trước mắt không phải là Thời Mộ Dương mà là Triệu Tự.
Đối với một người đã lên kế hoạch xong xuôi cho cái chết của mình, không còn gì cáu hơn việc khi nhìn thấy người cạnh mình bị thay đổi trước khi chết.
Cô cố hết sức dùng ngón tay mềm nhũn tóm chặt anh: “Triệu Tự, anh đang làm gì vậy?”
Anh không trả lời, tuyết rơi dày đặc khắp người, trong phút chốc tóc họ đã bạc trắng.
Đại Ninh không khỏi hơi oán hận: “Người ta cũng sắp chết rồi, anh không thể để tôi chết trên giường ư?”
Chết ở bên ngoài vừa xấu xí vừa còn lạnh nữa.
Đối diện câu lạc bộ có một tòa nhà rất cao, Triệu Tự không để ý cô, đưa cô lên trên sân thượng.
Nơi đây có lẽ là nơi duy nhất không có sự theo dõi.
Người Thời Mộ Dương lần lượt rút lui, ánh đèn đi xa, rất nhanh trong trời đất chỉ còn hai người Triệu Tự và Đại Ninh.
Nhận ra Thời Mộ Dương rời đi, trái tim Đại Ninh thắt lại.
Kế hoạch hoàn toàn bị phá hỏng, tuy trước đó cô thản nhiên nhưng Thời Mộ Dương vừa đi, cô cũng không tài nào bình tĩnh được nữa.
Bây giờ cô không muốn chết còn kịp không?
Triệu Tự kéo cánh tay cô lại, quả nhiên qua ánh đèn từ sân thượng, anh nhìn thấy một vết kim nhỏ.
Nếu anh đến chậm một chút, trên đời này đã không còn Kỷ Đại Ninh.
Cô gái trong lòng ngực tuy suy yếu nhưng có thể nhìn ra cô bị mình chọc tức nhiều thế nào.
“Em muốn chết ở bên Thời Mộ Dương rồi dán cho hắn tội danh mưu sát, sau đó khiến Ngôn Cảnh báo thù cho em?”
Đại Ninh thở một cách khó khăn, làm sao Triệu Tự biết kế hoạch của cô?
Triệu Tự ngồi xuống cùng cô, để cô dựa vào trong lồng ngực mình, thấy dáng vẻ cô đáng thương thở không ra hơi, anh nhẹ nhàng vỗ về sống lưng cô, lấy một thứ từ trong ngực ra.
Đó là một chiếc hộp, bên trong có hai mươi tấm bưu thiếp đại diện cho các danh lam thắng cảnh của từng quốc gia.
Triệu Tự nhìn lướt qua, thấy chữ viết tay của cô gái trên đó được viết một cách hân hoan: "Ông nội, năm nay cháu đi nước Y cùng với Thời Mộ Dương, nước Y còn náo nhiệt hơn trong nước đó ông." Xem tiếp thì toàn là nội dung như thế.
Mỗi năm gửi một tấm cũng đủ gạt ông Kỷ hơn hai mươi năm. Nếu sức khỏe của ông ấy tốt thì đương nhiên còn có video đã chuẩn bị trước, tất cả đều do Đại Ninh chuẩn bị sẵn.
Đại Ninh vừa hoảng vừa giận, bàn tay muốn giật lấy món đồ trong tay Triệu Tự.
Anh nắm lấy ngón tay lạnh như băng của cô, rút điện thoại mở ra cho cô xem.
“Trước tiên em đừng giận, xem món quà mà anh tặng cho em nhé."
Đại Ninh cụp mắt, thấy trong video vậy mà là Kỷ Điềm, cô ta đang la hét và bị mắc kẹt giữa một đám người trông như đạo sĩ, xung quanh cô ta có ánh trăng lờ mờ, cô ta khó chịu lăn lộn trên mặt đất, đôi mắt ứa lệ trống rỗng và tuyệt vọng, cuối cùng bị xe cảnh sát mang đi.
“Anh đã nhốt cô ta mãi mãi ở trong cái cơ thể đó rồi." Triệu Tự vuốt tóc cô dịu dàng, khi cơ thể Đại Ninh cứng ngắc, anh thấp giọng bật cười: “Mấy năm nay chuyện mà em muốn làm, anh đều thay em làm. Đừng sợ, về sau trên thế giới này không còn ai có thể tổn thương em."
Cùng lúc đó trong đầu Thanh Đoàn nức nở nhỏ giọng nói: “Đại Ninh, vận khí của nữ chính đã biến mất hoàn toàn.”
Đại Ninh mím môi, ngước mắt nhìn Triệu Tự.
Ban đêm tuyết rơi không có ánh trăng, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp từ nóc nhà khiến vẻ mặt anh trở nên vô cùng ôn hòa.
“Anh biết em ghét tất cả mọi người, kể cả anh.”
Anh rũ mắt, nhìn vào ánh mắt cô: “Ninh Ninh, mấy năm nay em có mệt không, có đau không?”
*Văn: Chừng 20cmt thì mình lên tiếp nhé, đừng chấm, hóng 🥺