Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
Mẹ Cố có lẽ đã bị chuyện Lâm Nguyệt Bạch dọa cho sợ, trở nên sáng suốt.
Ngay tối hôm đó gọi điện thoại cho Cố Trình Tiềm: "Con trai, con và Kiều Kiều định đính hôn vào khi nào?"
Dựa theo cốt truyện, Cố Trình Tiềm vốn dĩ đã định cầu hôn tôi, nhưng tôi đã từ chối, hơn nữa Trần Ý còn nói tôi bị mắc hội chứng Capgras. Vì vậy, câu chuyện này không còn phần tiếp theo nữa.
Lúc mẹ Cố gọi điện thoại cho Cố Trình Tiềm, tôi đang đứng ở bên cạnh, lúc tôi nghe thấy tim đập ngày càng nhanh.
Trong lòng dâng cảm giác mong đợi, cũng hiện lên vô số nghi ngờ.
Tình hình hiện tại khác xa với trong nguyên tác.
Nhưng tôi không biết đã sai ở đâu.
Cố Trình Tiềm nhìn tôi với vẻ mặt trầm tư, nói chuyện với mẹ Cố ở đầu dây bên kia: "Không vội, tạm thời con chưa có ý định đính hôn."
Mẹ Cố ở đầu dây bên kia lải nhải rất nhiều thứ, tôi lại không có tâm trạng để nghe.
Tôi cảm thấy mất mát không thể giải thích được.
Bởi vì câu nói của Cố Trình Tiềm câu "Tạm thời con chưa có ý định đính hôn".
Nhưng tôi không có thể hiện nó ra ngoài.
Ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc điện thoại của Lâm Nguyệt Bạch, khi tôi đến thế giới này, tôi đành phải hy sinh chiếc điện thoại trước đó. Cố Trình Tiềm làm theo cốt truyện, bởi vì tôi bị bệnh cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nên đổi sim và điện thoại mới cho tôi.
Tôi đoán rằng sẽ không ai biết được số điện thoại này của tôi.
Vì vậy, có rất ít người gọi điện đến cho tôi.
Lúc nhận được cuộc điện của cô ấy, tôi đã rất ngạc nhiên, đặc biệt là khi cô ấy rủ tôi đi uống cafe.
Tôi định từ chối, nhưng cô ấy đã không cho tôi cơ hội để từ chối.
Lúc này, tôi đang ở trong công ty Cố Trình Tiềm, Cố Trình Tiềm đang đi họp, tôi ở lại văn phòng rảnh rỗi ngồi chơi điện thoại, cô ấy lập tức xông vào. Cô ấy là đại tiểu thư của tập đoàn Lâm thị, mấy người trong công ty không dám ngăn cản cô ấy.
Tôi bị cô ấy kéo đi.
Tôi thật sự không biết mục đích cô ấy đến tìm tôi, tôi bắt ngồi vào ghế phu, hoảng hốt hỏi: "Lâm tiểu thư, cô đến tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?"
Cô ấy giễu cợt nói: "Cậu thật sự mất trí nhớ?"
Không đợi tôi trả lời, cô ấy tự hỏi tự trả lời: "Nhìn biểu hiện của cậu chắc là thật rồi, tôi còn tưởng rằng Trần Ý đang lừa tôi."
Tôi: "...."
Chờ đã, không phải tên lăng băm Trần Ý đã nói với Cố Trình Tiềm, tôi mắc hội chứng Capgras?
Anh ta không phải là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, liệu phán đoán có chuẩn không?
Tôi còn đang mãi suy nghĩ, Lâm Nguyệt Bạch vẻ mặt nham hiểm bật cười nói: "Tớ sẽ giúp cậu nhớ lại những chuyện trong quá khứ."
Tôi: "...."
Tôi nghi ngờ cô ấy đang định trừ khử tôi.
Sự thật chứng minh điều tôi nghi ngờ là đúng.
Cô ấy lái xe với tốc độ nhanh như chớp chở tôi đến cổng trường đại học, tôi đã lo lắng trong suốt dọc đường tôi sợ cô ấy muốn đồng quy vu tận với tôi.
Lòng bàn tay trở nên ướt đẫm.
Thật may, trên đường không gặp tai nạn, nhưng lúc đỗ xe lại xảy ra vấn đề.
Tôi cá bằng lái xe của đại tiểu thư được mua về, lúc lùi xe vào gara còn đâm trúng cái cột bên trái.
Một tiếng nổ lớn vang lên xem lẫn sự tiếng mắng chửi của cô ấy: "Mẹ kiếp, ở nước ngoài tôi đã quen lái bên trái!"
Tôi: "...."
Lúc đó tôi tựa đầu vào cửa số xe lo lắng nhìn khung cảnh trước mặt, chưa kịp hét lên đầu đã đập cửa sổ.
Ngất xỉu.
......
Tôi đã nằm mơ một giấc mơ dài.
Tôi đã mơ thấy cảnh tôi xuyên sách vào 7 năm trước.
Tôi cố nhớ lại cốt truyện, cảm thấy may mắn vì nữ phụ độc ác là tôi chưa làm ra những chuyện xấu xa, quyết định làm bạn thân của Lâm Nguyệt Bạch, nhắc nhở bản thân không được đi theo con đường giống với nguyên tác.1
Vì vậy, tôi làm theo lời con tim mách bảo, quyết định trở thành người bạn thân thiết nhất của Lâm Nguyệt Bạch, nhất sau khi nhìn thấy Lâm Nguyệt Bạch xinh xắn giống hệt con búp bê sứ.
Thậm chí, con mẹ nó, người bạn thân của tôi đã biến thành tiểu phú bà hào phóng bao dưỡng tôi.
Nam chính là ai?
Chả liên quan gì đến tôi cả!
Nhưng Cố Trình Tiềm chắc chắn sẽ vẫn xuất hiện trong cuộc đời của tôi.
Đó là ngày thứ ba sau khi tôi xuyên sách, thật tình cờ đó là ngày chủ nhật, tôi là người đến nơi khác đang ở trong ký túc xá nhàm chán chơi điện thoại.
Lâm Nguyệt Bạch gọi điện thoại đến nói với tôi rằng máy tính cô ấy bị hỏng, cô ấy cần dùng nó gấp, bây giờ mang đi sửa không kịp.
Tôi biết, cô ấy chỉ đang ca thán với tôi thôi và cũng không hy vọng rằng tôi giúp cô xử lý. Vì sau tất cả, ở thế giới này tôi đang học tài chính.
Nhưng khi bạn thân gặp rắc rối, tôi nhất định phải giúp đỡ.
Tôi nói: "Cậu cứ để đấy, để tớ đến sửa giúp cậu."
Mặc dù học công nghệ thông tin không nhất định phải biết sửa máy tình, nhưng bởi vì máy tính của tôi thường xuyên bị hỏng, làm nhiều cũng thành quen.
Sau đó, tôi bắt xe taxi đi đến nhà cô ấy, giải quyết xong máy tính, và còn bị cô ấy ép ở lại giúp cô ấy chỉnh PPT. Ngay lúc cô ấy nhảy ôm chặt lấy tôi và đang khen tôi hết lời. Đột nhiên Cố Trình Tiềm xuất hiện trước mặt chúng tôi.