Nữ Phụ Hào Môn Không Muốn Phá Sản

Chương 37




Phó Lê đột nhiên bị hôn, hai má lập tức đỏ lên, nhưng thấy dáng vẻ mất tự nhiên của Lục Triết, ánh mắt cô không tự chủ được mà nhìn vào môi anh. Giây tiếp theo, cô nhào đến cắn môi Lục Triết.

Lục Triết bị cắn sợ hết hồn, sau đó anh nhanh chóng phục hồi tinh thần, ôm cô vào ngực, tiếp tục hôn cô.

Hai người đều là lính mới nên lúc hôn cũng không để ý nhiều, cắn cả vào răng nhau. Sau khi hôn xong, Phó Lê rúc vào trong ngực anh, xấu hổ không dám nhìn anh nhưng lại trêu chọc: "Kỹ năng hôn của anh có vẻ không được tốt cho lắm."

"Em cũng vậy. Nhưng sau này chúng ta có thể luyện tập nhiều hơn, sẽ tốt lên thôi." Lục Triết sung sướиɠ cong khóe miệng, dùng một ngón tay nghịch tóc cô, hỏi: "Em buồn ngủ chưa, có muốn ngủ trưa không?”

“Có, nhưng không phải là ngủ cùng anh đâu.” Phó Lê nói: “Em muốn ngủ trên giường của anh, anh đi nghỉ ở phòng khách đi.”

Lục Triết hôn lên trán cô: "Ừm, cho em ngủ giường anh đó."

Phó Lê hơi ngo ngoe rục rịch, dứt khoát đứng dậy đi vào phòng Lục Triết.

Phòng của Lục Triết rất gọn gàng sạch sẽ, cũng không có nhiều đồ. Sau khi đi vào Phó Lê nằm luôn lên giường anh, ôm gối lăn lộn trên giường: "Bây giờ giường này tạm thời là của em!"

"Trẻ con quá. Đi ngủ thì nhớ cởϊ áσ len, đừng để trời lạnh mới đắp chăn." Lục Triết dặn dò.

Phó Lê dừng lại, nhìn anh rồi nói: "Khi nào anh đi ra ngoài thì em sẽ cởi."

Mặt Lục Triết đỏ lên, xoay người ra khỏi phòng, tiện thể đóng cửa phòng lại.

Phó Lê mở app nuôi bé con trên điện thoại ra, thấy anh ra phòng khách ngồi làm việc trước máy tính, cô thầm nghĩ công việc kinh doanh của anh muốn thành công như bây giờ đúng là không hề dễ dàng.

Phó Lê cởϊ áσ len và tất nhung, vén chăn lên rồi chui vào, sau khi đắp chăn lên cô thấy vô cùng ấm áp, sau đó mở Wechat gửi tin nhắn cho Lục Triết.

Bé con moe cực: Anh đang làm việc hả? Đừng làm việc quá sức nha.

Lục Triết nhìn thấy tin nhắn, bắt đầu gõ chữ trả lời.

Bé yêu đáng yêu nhất: Anh biết rồi, em mau đi ngủ đi, bé heo lười.

Bé con moe cực:???

Phó Lê nhìn thấy ba chữ "bé heo lười", không dám tin từ này miêu tả về mình.

Anh đã bao giờ thấy một chú heo nào xinh đẹp, dễ thương và mảnh mai như cô chưa?

Bé yêu đáng yêu nhất: 【hôn hôn】

Bé con moe cực: 【Quay mặt sang trái hừ hừ】

Phó Lê để điện thoại sang một bên, sờ bụng mình, không có nhiều thịt lắm, sờ lên cánh tay, rất nhỏ, lại sờ xuống chân, thịt cũng không nhiều, chỗ nhiều thịt nhất chính là ngực.

Chẳng có điểm gì giống heo cả, chắc chắn anh bị mù rồi!

Cô gối lên gối của Lục Triết, nhắm mắt lại. Tuy mới đi học chưa được bao lâu, trên giường cũng không có hơi thở của Lục Triết, nhưng nằm ở trên giường anh, Phó Lê có cảm giác như được anh ôm ngủ, lập tức cọ cọ vào gối, tiến vào mộng đẹp.

Phó Lê ngủ được hơn nửa tiếng đã mơ mơ màng màng tỉnh lại. Cô mặc quần áo, sau khi xuống giường sửa sang lại giường chiếu mới mở cửa phòng đi ra ngoài, thấy Lục Triết vẫn đang ngồi trước máy tính.

"Dậy rồi? Đói bụng không?" Lục Triết hỏi theo bản năng.

“Anh coi em là heo thật à? Ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn?” Phó Lê kinh ngạc nhìn anh, cô mới ngủ có mỗi tí, sao đã đói bụng được?

Lục Triết lúng túng sờ mũi: "Anh quên mất em mới ngủ hơn nửa tiếng."

Anh đẩy bàn máy tính lên phía trước, sau khi Phó Lê đi đến rồi ngồi xuống, anh lập tức ôm cô, hỏi: "Anh vừa làm việc xong. Anh tìm hiểu qua rồi, cuối tuần chúng ta đi công viên giải trí nhé?"

“Được được. Nhưng anh phải đi ăn với bạn cùng phòng em trước đó nha.” Phó Lê nói.

Lục Triết gật đầu: "Cái này không có vấn đề gì."

Lục Triết đưa thông tin vừa tìm được cho Phó Lê xem, chẳng hạn như cuối tuần nên đi từ sáng sớm, sau đó lúc chơi cần chú ý điều gì, trò chơi nào xếp hàng lâu hơn và giá vé vip ưu tiên, còn cả thời gian bắn pháo hoa vào buổi tối.

Sau khi xem xong, Phó Lê bấm tay tính toán, pháo hoa bắt đầu lúc 9 giờ 30 phút và kết thúc sau mười lăm phút. Đi taxi về mất khoảng một tiếng, có thể về trước lúc kí túc xá đóng cửa. Hai người nhanh chóng quyết định kế hoạch, chọn một ngày vào cuối tuần để đi chơi.

Hôm nay, các sinh viên của đại học B lần lượt trở lại trường học. Buổi tối khi Phó Lê về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng cô đã đến đủ hết.

Cô chào hỏi qua sau đó mới hỏi: "Cuối tuần này các cậu có ngày nào mà tất cả cùng rảnh không? Chúng ta cùng ăn tối? Tớ muốn giới thiệu bạn trai với các cậu."

"Cái gì cơ? Cậu có bạn trai?" Mấy cô bạn cùng phòng rất ngạc nhiên.

Trước kỳ nghỉ đông Phó Lê vẫn còn độc thân, sao trong nháy mắt đã có bạn trai rồi?

"Chúng tớ xác định quan hệ trong kỳ nghỉ đông. Anh ấy cũng là sinh viên của đại học B, nhưng anh ấy đã là sinh viên năm bốn rồi, bây giờ đang trong thời gian thực tập." Phó Lê hơi xấu hổ nói.

"Đẹp trai không? Có ảnh không?"

Phó Lê: "Cũng đẹp trai, các cậu biết đấy, là hotboy của khoa chúng ta."

Bạn cùng phòng: “...???” Sao tự nhiên cậu lại quen được hotboy khoa thế?

"Chúng tớ định chọn một ngày thứ bảy hoặc chủ nhật để đi công viên giải trí cho nên muốn hẹn các cậu trước."

Mấy người bạn cùng phòng của Phó Lê đều nhao nhao bày tỏ cuối tuần này lúc nào cũng rảnh. Dù sao bọn họ cũng chỉ mới quay lại trường, không có ý định về thăm nhà trong tuần này. Vì thế họ quyết định sẽ tụ tập vào tối thứ sáu tuần này. Các cô ấy đều nghĩ chọn vài món ở quán ăn đối diện trường học là được rồi, dù sao cũng là bạn trai Phó Lê mời, ba cô bạn cùng phòng đều nghĩ tiêu mất nhiều tiền của bạn trai người ta thì không ổn lắm.

Sau khi quyết định thời gian xong, Phó Lê nhớ đến ý tưởng trước đó của Lục Triết, hỏi: "Bình thường trong sinh hoạt hằng ngày, các cậu có thấy thiếu thứ gì không? Ví dụ như mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm linh tinh ấy, còn thiếu cái gì không?"

“Sữa dưỡng thể làm trắng da.” Triệu Khả Khả nói đầu tiên: “Cửa hàng chăm sóc da mà tớ giới thiệu không phải mới ra một bộ sản phẩm dưỡng da có công dụng làm trắng, được xưng là dùng kiểu gì cũng không làm da mỏng đi đấy à? Các cậu cũng biết da tớ khá vàng, còn thuộc loại nhạy cảm. Sau khi sử dụng nó, da mặt của tớ trắng hơn rất nhiều, cũng không cần trang điểm đậm nữa."

"Hồi Tết về quê, rõ là tớ không hề trang điểm, vậy mà có một cô em họ xấp xỉ tuổi tớ nói với tớ là lần sau trang điểm thì chú ý nên chọn màu tự nhiên hơn chút, nói tay và mặt tớ không cùng một màu da. Tớ có thể làm gì bây giờ? Tớ cũng rất tuyệt vọng đó!"

Triệu Khả Khả xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay, đặt cạnh mặt để chứng minh sự tương phản.

Từ sau khi ra series mỹ phẩm dưỡng trắng da mặt, Triệu Khả Khả vẫn luôn dùng sản phẩm này, bây giờ cô ấy thà tiết kiệm tiền ở những phương diện khác cũng muốn trắng hơn. Hiệu quả đúng thật là tốt thật, nhưng cô ấy lại tiếc dùng cho toàn thân, nên kết quả là màu da trên mặt trắng hơn nhiều so với các phần còn lại của cơ thể.

Bây giờ da mặt của cô ấy trắng như đang dùng phấn nền, nhưng làn da trên cơ thể thì lại vàng hơn nhiều so với kem nền dạng lỏng tự nhiên.

Phó Lê gật đầu: "Được rồi, sữa dưỡng thể làm trắng, còn gì nữa không?"

"Mình nghĩ có cả kem trị mụn đầu đen và se khít lỗ chân lông nữa. Mụn đầu đen khó trị lắm, cứ nặn xong là lại mọc thêm tiếp. Còn lỗ chân lông nữa, lỗ chân lông của tớ có thể cấy mạ luôn được rồi."

"Tớ cũng cảm thấy đây là một vấn đề lớn. À trừ những cái đó ra thì còn có mụn trứng cá. Thỉnh thoảng mọc vài mụn, tuy chỉ có một hai mụn thôi thì không cần phải mua hẳn một bộ trị mụn chuyên dụng, nhưng nó lại cứ mọc liên tục ở một vị trí. À đúng rồi, còn cả mụn ở lưng nữa."

Phó Lê ghi lại tất cả những vấn đề họ nói, sau đó gửi cho Lục Triết ngay tối hôm ấy.

Bây giờ mới là đầu tháng 2, Lục Triết lập tức phản hồi với app nuôi bé con. Hệ thống nói sản phẩm mới sẽ được tung ra trong thời gian sớm nhất, có lẽ là trong khoảng một tuần, đến lúc đó Lục Triết có thể lập tức gửi đến các bộ phận chuyên môn để kiểm tra, còn có thể được tung ra trước ngày Quốc tế Phụ Nữ 8/3.

Chai sữa dưỡng thể mà Lục Triết đưa cho Phó Lê là loại dưỡng ẩm. Bởi vì Lục Triết thường xuyên tiêm mũi tiêm bù nước cho cô trong app nuôi bé con nên làn da cô luôn căng mọng, căn bản không bị thiếu nước, nhưng cô vẫn bôi lên người thử xem, phát hiện sau khi mở chai sữa dưỡng thể này ra thì có một mùi thơm rất dễ chịu.

Sau khi bôi dưỡng thể, Phó Lê chuẩn bị đi ngủ. Cô đang định chuyển điện thoại sang chế độ máy bay để đi ngủ thì đột nhiên nhận được một yêu cầu của bạn cùng phòng.

Phó Lê xem xong đỏ bừng mặt, sau đó xấu hổ gửi cho Lục Triết. Cô không dám nhìn tin nhắn trả lời của Lục Triết nên lập tức bật chế độ máy bay rồi đi ngủ.

Ở bên kia, Lục Triết thấy Phó Lê gửi tin nhắn đến, vui vẻ mở ra xem, sau khi nhìn thấy mấy chữ cô gửi, mặt và tai lập tức đỏ bừng.

Bé con cực moe: Làm trắng xxx.

Lục Triết: "..." Mình, mình, mình... Mình là đàn ông, chẳng lẽ lại phải đi thảo luận với hệ thống loại chủ đề này?

Buổi tối hôm đó, Lục Triết nói chuyện với hệ thống rất lâu về chủ đề này. Nguyên nhân là vì hệ thống không có cơ thể của con người nên không hiểu được làm trắng xxx và làm trắng thông thường có gì khác nhau vậy nên Lục Triết chỉ có thể xấu hổ đi tìm kiếm thông tin trên mạng, sao chép rồi cho vào hòm thư góp ý.

Sau khi hệ thống hiểu được ý nghĩa, nó tỏ vẻ không có vấn đề gì, trong tuần này sẽ đưa ra kết quả.

Sáng hôm sau lúc Phó Lê ngủ dậy, thấy Lục Triết không trả lời tin nhắn của mình, sợ anh không thấy nên chỉ có thể chịu cảm giác xấu hổ gửi tin nhắn cho anh.

Bé con moe cực: Tin nhắn em gửi tối qua… anh có thấy không?

Bé yêu đáng yêu nhất: 【Đỏ mặt】

Bé yêu đáng yêu nhất: Anh thấy rồi, anh cũng đã nói chuyện với hệ thống rồi nhưng lại quên trả lời em, xin lỗi bé yêu.【hôn hôn】

Bé con moe cực: Không sao đâu, hệ thống nói chuyện này có thể giải quyết không… em hơi tò mò...

Bé yêu đáng yêu nhất: Có thể, nhưng anh không biết cách quảng cáo cái này, hơi xấu hổ.

Hai người nói chuyện một lúc, sau đó Phó Lê và bạn cùng phòng đi học.

Tối thứ sáu tuần này, buổi gặp mặt bạn bè của Phó Lê trong ký túc xá diễn ra rất suôn sẻ. Trừ lúc đầu giới thiệu bản thân ra, Lục Triết gần như không nói chuyện, anh chỉ ngồi nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng nói vài câu, không quá thân thiết với bạn cùng phòng của cô nhưng cũng không quá lạnh nhạt.

Sáng hôm sau, Phó Lê dậy từ rất sớm. Cô dậy lúc trời còn lạnh, lúc chuẩn bị xong xuôi mọi thứ đi xuống tầng thì cửa khu ký túc xá đã mở ra, Lục Triết đã đợi sẵn ở cửa, hai người đi thẳng đến công viên giải trí.

Để đến công viên giải trí thì họ phải đi xe, để nhanh hơn và ổn định hơn, cả hai đã đi tàu điện ngầm.

Bây giờ là sáng sớm ngày nghỉ nên có rất ít người, Phó Lê đi vào rồi ngồi xuống, lấy đồ trang điểm ra rồi nhanh chóng trang điểm.