Nữ Phụ Hào Môn Không Muốn Phá Sản

Chương 31




Phó Lê ngẩng đầu nhìn Lục Triết rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại, không nhịn được hơi quay người lại để cô bé chibi trên điện thoại đối diện với mình. Cô cảm thấy tuy chibi của cô có thân hình ba khúc, trông chân cũng hơi ngắn nhưng rất dễ thương nên cô đã chụp ảnh màn hình lưu lại.

Cô cất điện thoại, nhìn Lục Triết đang đứng trên sân khấu, trầm ngâm suy nghĩ.

Quả thật việc đàn anh là bé con của cô khiến người ta có hơi bất ngờ nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như thiết lập nhân vật cũng khá giống nhau?

Đều là sinh viên của đại học B, trạc tuổi nhau, hơn nữa thiết lập nhân vật của bé con đúng là cậu chủ nhà giàu thật, mà đàn anh cũng bị ôm nhầm từ lúc còn nhỏ.

Trong khoảng thời gian này bé con rất chăm chỉ kiếm tiền, bây giờ đàn anh cũng trở thành người giàu thứ 10 rồi.

Ngoài ra còn có cửa hàng viết hộ trước đây, sau khi cô đặt hàng thì bé con sẽ bắt đầu viết, xem ra đó không phải là vì hệ thống đồng bộ với cửa hàng mà chủ cửa hàng vốn là bé con.

Nếu vậy thì hành vi trước đây của bé con rất đáng để người ta phải suy nghĩ.

Lục Triết là bé con thì ban đầu chắc không biết đến sự tồn tại của cô, thậm chí lúc đầu anh còn nghi ngờ cô có phải là người hay không, nhưng sau khi biết cô là con người, anh lại cho rằng hai người bọn họ không ở cùng một thế giới.

Vì vậy, cho dù biết tên cô, anh cũng không biết cô là ai mới đúng, sao có thể trùng hợp xuất hiện ở cổng trường trung học Hoành Thụy, còn gặp mặt cô?

Phó Lê nhớ rõ hình như lúc đó anh muốn nói gì đó với cô nhưng sau đó không phát ra được tiếng nào, lúc ấy trông anh rất kinh ngạc, mà sau khi Lục Trăn Xuyên nhìn thấy Lục Triết, có vẻ như cũng thắc mắc tại sao Lục Triết lại đột nhiên không nói được.

Nói cách khác, Lục Triết vốn dĩ có thể nói chuyện nhưng chắc lúc đó mới xảy ra chuyện.

Còn điều kỳ lạ là, Lục Triết đã kinh doanh hai năm nay, nếu anh vẫn luôn giữ nguyên tình trạng không nói được, chắc chắn sẽ không dễ giao tiếp với đối phương, không phải ai cũng biết xem khẩu hình miệng, cũng không phải ai cũng biết ngôn ngữ của người câm điếc, anh chỉ có thể gõ chữ, vậy thì lúc nói chuyện với nhau sẽ rơi vào thế yếu.

Thật khó để tin rằng dưới tình huống như vậy, anh có thể lọt vào top 10 danh sách người giàu trong nước.

Phó Lê cảm thấy có khả năng là Lục Triết chỉ không nói được lúc ở cạnh cô mà thôi, còn ở trước mặt người khác thì vẫn bình thường.

Dù sao Lục Triết cũng là hotboy khoa của khoa cô học, cô cũng không nghe nói hotboy khoa đột nhiên bị mất tiếng.

Phó Lê nghĩ đến đây mới bắt đầu nghiêm túc nghe anh phát biểu. Anh nói rất sâu sắc, hầu như Phó Lê nghe không hiểu, nhưng giọng anh rất êm tai, có hơi trầm thấp nhưng không phải kiểu khàn khàn, nghe rất gợi cảm.

Ôi! Không hổ là bé con của cô! Ưu tú như vậy! Mẹ già rất vui mừng!

Phó Lê nhìn Lục Triết với ánh mắt tràn đầy yêu thương, mà Lục Triết đang phát biểu cũng không hề biết những thay đổi này.

Cho đến khi bài phát biểu kết thúc, hầu hết mọi người bên dưới đều nghe không hiểu nhưng họ vẫn rất nể tình mà vỗ tay.

Ngay sau khi Lục Triết đi xuống thì đã nhìn thấy Phó Lê đang đi về phía mình.

Anh hơi kích động, không ngờ có thể gặp được Phó Lê trong buổi tiệc hôm nay.

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Phó Lê nói nhỏ.

Hai người bước ra khỏi sảnh tiệc trước rồi tìm một góc bên ngoài để nói chuyện.

Lục Triết hơi căng thẳng, suy nghĩ một lúc, cảm thấy loại chuyện này nên để con trai mở miệng trước, vì thế anh nói: “Anh có thể giải thích rõ với em, anh thật sự không có bạn gái, trước đó đều là đang kiếm tiền.”

“Em biết.” Phó Lê nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương, bé con nhà mình đang kiếm tiền, làm gì có chuyện cô lại không biết chứ?

Bé con không có bạn gái, tất nhiên là cô cũng biết rồi! Làm mẹ nên cô rất sốt ruột, luôn muốn tìm một cô bạn gái xinh đẹp cho bé con nhà mình.

Lúc chưa biết anh là bé con, Phó Lê còn nghi ngờ việc này, nhưng bây giờ biết thân phận của anh, cô đã sớm đánh mất nghi ngờ lúc trước rồi.

Lục Triết hơi ngạc nhiên: "Không phải trước đó em vẫn còn nghi ngờ à?"

"Không phải do thấy được thành tích của anh nên bây giờ em mới không còn nghi ngờ à? Tuổi còn trẻ đã lọt vào top 10 bảng xếp hạng người giàu trong nước, chắc chắn anh đã rất cố gắng nghĩ cách kiếm tiền."

Trong lòng Lục Triết hơi cảm động, trước đó anh còn sợ mình giải thích Phó Lê sẽ không tin, cô có thể tin thì không còn gì tốt hơn.

"Anh định ngày mai ra ngoài với em rồi giải thích, không ngờ hôm nay đã gặp được rồi. Năm mới có vui không?”

“Vui lắm, em nhận được rất nhiều lì xì.” Phó Lê nói, hai mắt nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “À mà đàn anh, em vẫn còn thắc mắc. Trước đây anh không nói chuyện được, là do xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn à?"

Trọng tâm câu chuyện đến rồi!

Lục Triết hít sâu một hơi rồi nói: “Anh vốn định giải thích chuyện này với em vào ngày mai, nhưng hôm nay nói trước cũng không sao. Phó Lê, có phải trong điện thoại em có một app nuôi bé con không?”

“Ừm.” Phó Lê vẻ mặt bình tĩnh gật đầu.

“Thật ra bé con bên trong là anh.” Lục Triết nói, hai mắt tập trung nhìn vào biểu cảm trên mặt cô vì sợ cô không tin.

“Ừm.” Phó Lê rất bình tĩnh, tiếp tục gật đầu: “Ừm, em biết.”

“Em biết?” Lục Triết kinh ngạc: “Em biết từ khi nào?”

"Mới hồi nãy thôi. Hồi nãy anh đứng phát biểu trên sân khấu, em tò mò mở điện thoại lên, kết quả nhìn thấy chibi của em cũng xuất hiện trên điện thoại... Tuy không giống ngoại hình của em lắm, nhưng kiểu tóc và quần áo đều giống em, ngay cả động tác cũng giống nhau nên em lập tức đoán ra bé con là anh.” Phó Lê cười nói.

Lục Triết không ngờ mình giải thích sẽ đơn giản như vậy. Trước khi anh giải thích thì Phó Lê cũng đã biết hết rồi, anh không cần vất vả thuyết phục.

Anh gật đầu, nói: "Thật ra anh vẫn luôn nói chuyện được, chẳng qua là khi ở gần em, anh lại không thể nói được. Lúc mới biết em, trong đầu anh luôn nhảy ra một giọng nói, nói nếu anh muốn gặp em thì phải tiết kiệm đủ 10 vạn tệ. Anh làm việc rất chăm chỉ, nhưng với anh thì kiếm được 10 vạn tệ rất khó."

“Cho đến khi anh về nhà họ Lục, bố cho anh một triệu, sau đó trên điện thoại anh xuất hiện app nuôi bé con.” Nói xong, Lục Triết lấy điện thoại ra, mở app nuôi bé con cho Phó Lê nhìn giao diện trên điện thoại.

Tuy hồi nãy Phó Lê đã nghĩ đến việc đàn anh Lục Triết là bé con nhà mình, nhưng cô không hề nghĩ đến việc mình là bé yêu trong app của đàn anh???

Phó Lê ngẩn người nhìn điện thoại của đàn anh, hình chibi của hai người đang đứng chung một chỗ.

Hai bé chibi đáng yêu đều có khuôn mặt tròn và đầu to, thân hình ba khúc dễ thương, chân ngắn tỉ lệ 1:1, quần áo mặc trên người giống quần áo bọn họ đang mặc bây giờ, trong tay bé trai cầm điện thoại cho bé gái xem, còn bé gái thì mở to đôi mắt tròn xoe, trông có vẻ rất ngạc nhiên.

Phó Lê: "...Cho nên anh cũng đang nuôi em à? Nhưng xung quanh em chưa từng xuất hiện vật lạ nào hết."

Phó Lê nghi ngờ, chẳng lẽ để cô không phát hiện nên anh không mua gì cho cô?

"Anh sợ bị em phát hiện cho nên thứ anh mua cho em đều không phải vật thật, là một ít thuốc tiêm dinh dưỡng. Anh có tiêm cho em một loại tiêm bù nước.” Lục Triết nói.

Phó Lê giơ tay sờ mặt, đột nhiên nghĩ lại, hình như năm vừa xuyên sách, đúng là cô có thể cảm nhận được, rõ ràng là mùa đông nhưng mỗi sáng ngủ dậy cô không hề có cảm giác bị căng da mặt.

Da của cơ thể này khá khô, cho dù là ở phương Nam thì sáng mùa đông ngủ dậy cũng có cảm giác da bị căng.

Trước đây Phó Lê hơi lo lắng khi đăng ký nguyện vọng vào đại học B, vì khí hậu thủ đô rất khô, cô sợ sau khi mình đến thủ đô thì làn da cô sẽ không chịu được.

Nhưng sau đó da cô luôn căng mọng quanh năm, cô vốn còn đang băn khoăn không biết chuyện gì xảy ra, thì ra là Lục Triết đã âm thầm dùng tiêm bù nước cho cô.

Chờ đã, tiêm bù nước? Tiêm?

Phó Lê chợt nghĩ đến hình ảnh lúc mình tiêm thuốc cho bé con hồi trước...

Bé con nằm trên giường nhỏ, quần bị cởi ra, lộ ra mông nhỏ trắng nõn dễ thương. Tay chân bé đều dùng sức vùng vẫy, nhưng một chiếc kim tiêm siêu to khổng lồ vẫn đâṁ thẳng vào mông bé con, sau đó bắt đầu tiêm...

Phó Lê: "...Cho em mượn điện thoại."

Phó Lê thao tác thành thạo, mở đạo cụ ra xem, thấy vẫn còn tiêm bù nước, cô lập tức bấm sử dụng ngay.

Sau đó…màn hình thật sự xuất hiện...

Phó Lê trơ mắt nhìn bé chibi của mình bị tiêm, biểu cảm trên mặt kiểu sống không còn gì tiếc nuối...

Đột nhiên, cô như nghĩ ra điều gì đó, nhìn Lục Triết: "Vậy lúc em đi tắm thì sao? Anh có nhìn không?"

Lục Triết còn đang thắc mắc sao trông nét mặt cô có vẻ hơi khó diễn tả, vừa nghe đến vấn đề này, mặt và tai anh đột nhiên đỏ bừng cả lên, suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: "Có xem qua mấy lần nhưng anh lập tức thoát ra, không nhìn lâu đâu."

“Vậy anh nhìn thấy cái gì?” Mặt Phó Lê cũng hơi đỏ lên, tuy nói là chibi nhưng cũng là cô!

Lục Triết lúng túng nói: "Bị làm mờ…"

Phó Lê thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ ra trò chơi có làm mờ, trước đây lúc cô nhìn bé con tắm cũng sẽ bị làm mờ.

Cô trả lại điện thoại cho Lục Triết, nói: "Sau này em sẽ cố định thời gian tắm, anh không được phép nhìn trộm đâu đấy! Nhìn hình mờ cũng không được!"

“Ừm.” Lục Triết đỏ mặt cầm điện thoại, sau đó nói: “Nhưng cũng sẽ có lúc anh quên, em có thể nói trước với anh để anh biết."

Phó Lê: "..." Anh đây là muốn ngày nào em cũng gửi tin nhắn cho anh chứ gì? Tâm cơ boy!

“Em về đây.” Phó Lê nói, muốn quay trở lại sảnh tiệc.

“Đợi đã.” Lục Triết vội vàng nói.

Phó Lê nhìn anh: "Còn có việc gì à?"

"Anh…anh đã giải thích rõ rồi. Lúc trước em có nói…chỉ cần anh không có bạn gái và muốn yêu đương nghiêm túc thì em sẽ đồng ý với anh." Lục Triết nói.

"Em lúc nào..." đồng ý với anh?

Ấy không đúng...hình như cô có nói qua câu này với bé con?

Phó Lê chợt nghĩ đến những lời mà mình lải nhải với bé con trong hai năm qua, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Aaa! Có mấy lần cô nói với bé con, anh giai mắt phượng siêu đẹp trai, đúng gu thẩm mỹ của cô, hình như đàn anh thích cô, chỉ cần anh ấy lên tiếng, cô sẽ đồng ý luôn...

Lúc đó cô thấy bình thường, chỉ muốn có chương trình bé con đến nói chuyện với mình thôi, rất tò mò bé con biết nói những gì, nhưng giờ cô thấy hối hận muốn chết rồi!

Phó Lê đỏ mặt nói: "Anh không có chứng cứ, em chưa từng nói như vậy."

Lục Triết: "Anh giữ tất cả lịch sử trò chuyện của chúng ta. Mấy quyển sổ đều đang ở trong phòng anh. Anh không chỉ có chứng cứ mà còn có mấy quyển chứng cứ!"

Phó Lê: "..."

Lục Triết: "Còn nữa...em đã xem anh tắm rồi, chẳng lẽ em không nên chịu trách nhiệm với anh à?"

Phó Lê: "...???" Một cậu bé chibi đi tắm thì có gì đẹp để nhìn? Lại còn bị làm mờ rồi nữa chứ!

“Anh chịu trách nhiệm với em cũng thế.” Lục Triết hơi xấu hổ nói: “Nếu em đồng ý, ngày mai sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta.”

“Ai đồng ý với anh chứ.” Phó Lê hơi lúng túng nói.

Chỉ cần nghĩ những lời mình nói với bé con đều là nói với Lục Triết thì cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ!

"Thật ra vừa rồi anh vẫn chưa giải thích xong. Sau khi biết mình không thể nói được, anh đã hỏi hệ thống trò chơi. Hệ thống nói anh không thể giao tiếp với em bằng ngôn ngữ, cũng không thể gửi cho em thông tin về app nuôi bé con. Muốn nói chuyện với em thì anh phải hoàn thành nhiệm vụ phú khả địch quốc."

Phó Lê sửng sốt, thì ra có nhiệm vụ kia là vì lý do này?

Lục Triết cảm thấy mình đã lót đường đủ rồi, vì vậy nói: "Phó Lê, anh rất thích em, em có thể hẹn hò với anh không?"

Tim Phó Lê đập nhanh, cô cắn môi nói: "Được rồi, em miễn cưỡng đồng ý. Nhưng phải xem biểu hiện sau này của anh nữa, nếu anh thể hiện không tốt, em sẽ trừ điểm anh."

“Được.” Lục Triết trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Anh chắc chắn sẽ biểu hiện tốt. Sau này khi nào có sản phẩm mới, anh sẽ đưa cho em đầu tiên nên em không cần mua nữa đâu.”

“Hả?” Phó Lê khó hiểu nhìn anh.

“Em là khách vip của cửa hàng anh.” Lục Triết nói: "Em đã ghé qua các cửa hàng, hơn nữa còn mua rất nhiều thứ.”

Phó Lê: "...À ra là thế! Đó là cửa hàng của anh! Bảo sao lần nào em cũng có thẻ cào trúng giải nhất, còn được tặng rất nhiều quà, lại còn có nhân viên chăm sóc khách hàng riêng nữa chứ. Đừng nói nhân viên chăm sóc khách hàng kia là anh đấy nhé?"

“Là anh.” Lục Triết cười ghé vào tai cô, nói: “Lần sau nếu em gọi anh là “thân mến”, anh sẽ hôn em* thật đấy.”

*Từ “thân mến” này ở cuối