Nữ Phụ Hào Môn Không Muốn Phá Sản

Chương 21




Suy nghĩ đầu tiên của Lục Triết là cuối tuần phải về nhà một chuyến, sau đó đi gặp Phó Lê. Nhưng sau đó anh lại thấy không ổn lắm, dù sao cuối tuần Phó Lê cũng không ở trường học, anh đến trung học Hoành Thụy cũng không gặp được cô.

Nếu muốn nghỉ học thì phải xin phép. Anh nghĩ nếu cuối tuần trở về hỏi Lục Trăn Xuyên thì có lẽ cậu ấy sẽ nghi ngờ sao anh lại quen Phó Lê. Với lại, Lục Trăn Xuyên có biết địa chỉ nhà Phó Lê ở đâu hay không cũng là một vấn đề.

Lục Triết suy nghĩ hồi lâu, mở lịch học ra. Chương trình học của học kỳ 2 năm hai đỡ học kỳ 1, không có nhiều tiết học, trong số đó thì chiều thứ sáu không có tiết học.

Lục Triết thấy hài lòng, chính là hôm nay.

Anh lập tức mua vé máy bay về thành phố A vào chiều thứ 6. Nếu máy bay có thể hạ cánh đúng giờ thì lúc xuống sân bay sẽ là 16:40. Từ sân bay đến trung học Hoành Thụy tốn rất nhiều thời gian, nhưng nếu tài xế lái nhanh, anh vẫn có thể đến kịp.

Thứ 6 thì trung học Hoành Thụy không có tiết tự học tối, 17 giờ đã tan học rồi, khoảng 17 giờ 10 Phó Lê sẽ ra đến cổng trường.

Lục Triết cảm thấy ý tưởng của mình quá là tuyệt vời luôn. Không biết đến lúc đó học sinh trường trung học Hoành Thụy ùa ra cổng trường, nhiều người như vậy thì anh có thể nhận ra Phó Lê không.

Lục Triết nhìn hình chibi phiên bản Tiểu Phó Lê trên app nuôi bé con, nghĩ thầm chắc hình chibi này được vẽ dựa trên ngoại hình của Phó Lê?

Mặc dù chibi không giống người thật hoàn toàn, nhưng anh đã từng nhìn thấy Lục Trăn Xuyên trước khi anh đi học ở đại học B, lúc đó, kiểu tóc của cậu ấy giống với nam sinh chibi mà anh từng thấy.

Cho nên, tóc Phó Lê là tóc xoăn, còn nhuộm tóc, có khi để xõa, có khi buộc lên.

Lục Triết tưởng tượng ra dáng vẻ của Phó Lê.

Tóc xoăn màu đay, mặt tròn dễ thương, đôi mắt tròn đáng yêu, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, mặc đồng phục học sinh kiểu Hàn rất đẹp, tuy chân có thể không dài lắm nhưng chắc chắn rất dễ thương.

Cảm giác có hơi giống một bé búp bê đáng yêu?

Lục Triết nghĩ đến đây, càng thêm chờ mong chiều thứ 6.

Lục Triết xin nghỉ với chủ nhiệm lớp, anh là một sinh viên giỏi nên khi anh nói cơ thể không thoải mái muốn đến bệnh viện kiểm tra, giáo viên chủ nhiệm thấy chiều chỉ có tiết thể dục nên đưa giấy xin nghỉ cho anh. Bây giờ anh cứ nghỉ đã, tiết thể dục tuần sau đưa giấy xin nghỉ cho giáo viên thể dục là được.

Vì thế, hôm nay, sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Triết đi thẳng ra sân bay.

Đại học B cách sân bay khá xa, buổi trưa còn có người ra ngoài ăn trưa, tuy không kẹt xe như giờ cao điểm nhưng xe chạy trên đường cũng không nhanh, mãi cho đến khi đến gần sân bay mới đi nhanh hơn.

Cũng may anh đến khá sớm, sau khi kiểm tra an ninh xong thì anh đứng chờ ở lối vào, mở điện thoại ra xem thì thấy Phó Lê vẫn đang ăn trưa.

Tiết học đầu tiên chiều nay kết thúc, Phó Lê mở điện thoại xem xét tình hình của bé con, phát hiện bé con không ở trường. Cô hơi nghi ngờ, nhưng có nhiều người xung quanh bé con nên cô không thể nói chuyện với bé bây giờ được, chỉ có thể tò mò trước.

Sau khi hết tiết hai, Phó Lê phát hiện hình như bé con của mình đang đi máy bay. Tuy bây giờ bé con đã giàu nhưng bé vẫn mua vé khoang phổ thông.

Bé con, sao con lại không biết tiêu tiền vậy! Không phải bố ruột con đã cho con một triệu rồi hay sao, mua một vé khoang hạng nhất cũng có sao đâu.

Thật ra Lục Triết có nghĩ đến việc thử ngồi khoang hạng nhất, nhưng vì anh muốn gặp Phó Lê nên không đợi được đến cuối tuần. Vội vội vàng vàng mua vé để bay ngay trong hôm nay, trùng hợp khoang hạng nhất lại không còn chỗ.

Hơn hai tiếng sau, máy bay hạ cánh thuận lợi, Lục Triết nhìn điện thoại, bây giờ đang là 16 giờ 32 phút.

Chẳng qua là xuống máy bay rồi rời khỏi sân bay cũng tốn rất nhiều thời gian. Nơi công cộng không nên chạy vội, Lục Triết chỉ có thế bước nhanh về phía trước, sau đó đi xuống tầng một bắt taxi.

“Cho cháu đến trung học Hoành Thụy, đi nhanh nhanh chút, cháu cảm ơn.” Vừa lên xe, Lục Triết nói luôn.

“Ok.” Tài xế nhập địa chỉ trên bảng chỉ dẫn, sau đó nhanh chóng lái xe đi.

Lục Triết lấy điện thoại ra ngắm Phó Lê.

Cô vẫn đang nghiêm túc ngồi học.

Tiết cuối chiều nay của Phó Lê là tiết toán, tay cô chống cằm, nghe giáo viên giảng bài.

Phó Lê học khá tốt môn toán vì cô giỏi tính toán giải đề. Trên cơ bản thì cô thấy phần tính toán giải đề của bài thi khá dễ, tất nhiên các loại hình học không gian cũng không làm khó được cô.

Cho nên cứ đến tiết toán, cô… khó tránh khỏi sẽ có lúc không tập trung.

Lúc giáo viên giảng đến bài cô biết, cô sẽ không nghe.

Vì thế cô cúi đầu, lấy điện thoại ra, nhìn app nuôi bé con thì phát hiện bé con nhà mình đang ngồi trên taxi.

Bé con vừa nhận lại bố mẹ nên thứ sáu hôm nay đã muốn về thăm nhà rồi à?

Phó Lê nghi ngờ trong lòng, sau đó bắt đầu chọc chọc mặt Lục Triết.

Lục Triết thấy mặt mình bị chọc, không nhịn được lấy điện thoại ra, gõ lên trợ lý truyền tệp trên điện thoại: Cô không học à?

Anh click gửi đi, rồi cứ để điện thoại như vậy. Không lâu sau đó, có một hàng chữ chậm rãi hiện ra: Có, đang làm việc riêng tí ấy mà.

Lục Triết bấm gửi, sau đó gõ tiếp: Sắp thi đại học rồi, cô nghiêm túc chút đi, cố gắng thi đậu đại học B có được không? Đến đại học B nhìn ngôi trường tôi đang theo học trông như thế nào. Đại học B có nhiều chuyên ngành khác nhau, điều kiện ký túc xá cũng ổn.

Phó Lê: Được thôi, nếu bé con đã muốn thế thì mẹ sẽ miễn cưỡng đồng ý với bé nè ()

Lục Triết nhìn thấy những lời này thì không nhịn được cong khóe miệng.

Giờ lừa được cô thi vào đại học B trước, sau này bọn họ sẽ là đàn anh và đàn em rồi.

Cô còn không biết xấu hổ tự xưng là mẹ?

Phó Lê cảm thấy với thành tích của mình thì thi đậu đại học B khá đơn giản, nhưng điểm xét tuyển của đại học B khá cao, cô cũng không muốn học chuyên ngành mà mình không thích nên tốt nhất thi được điểm càng cao càng tốt, vậy thì mới có nhiều lựa chọn.

Vì thế cô cất điện thoại đi, nghiêm túc nghe giảng, đúng lúc giáo viên giảng đến bài toán cuối cùng cô làm sai, Phó Lê lập tức tập trung lắng nghe.

Đúng 17 giờ, xe taxi dừng ở cửa trường trung học Hoành Thụy. Lục Triết xuống xe, vừa lúc nghe thấy tiếng chuông tan học bên trong vang lên.

Anh mở điện thoại lên để kiểm tra, phát hiện giáo viên trong lớp của Phó Lê báo tan học, cô đang sửa soạn cặp sách chuẩn bị ra về.

Sau đó, Lục Triết đứng ở cổng trường đi qua đi lại, nghĩ thầm chờ lát nữa thấy nữ sinh nào nhuộm tóc hoặc tóc xoăn thì có thể chắc chắn đó là Phó Lê.

Dù sao cũng không có nhiều học sinh cấp 3 nhuộm tóc hoặc làm tóc xoăn.

Nhưng... Lục Triết bị vả mặt rất nhanh.

Làn sóng học sinh tan học đầu tiên đã đi ra đến cổng trường.

Trung học Hoành Thụy không cấm học sinh nhuộm tóc, tuy nói trong trường không có nhiều nữ sinh nhuộm tóc, nhưng vẫn khá nhiều, tóc xoăn cũng có.

Nhìn đám học sinh ra đến cổng, tầm mắt Lục Triết quét qua, phát hiện không có đối tượng phù hợp.

Đeo kính chắc chắn không phải, Phó Lê không đeo kính.

Tóc có nhuộm nhưng duỗi thẳng, cũng không phải.

Tóc xoăn nhưng lại nhuộm hồng, càng không phải.

Có màu tóc không khác bé yêu Phó Lê lắm, cũng là tóc xoăn, nhưng tóc rất ngắn, chỉ đến bả vai.

Lục Triết nhìn đến hoa mắt chóng mặt, sao trường này lại lắm nữ sinh nhuộm tóc làm tóc vậy chứ, thế này thì tìm Phó Lê kiểu gì? Dù sao thì cũng không thể đi đến túm một người nào đó rồi hỏi có biết Phó Lê không được. Trừ phi Phó Lê là người có tiếng trong trường, nếu không thì sẽ không có người nào biết hết.

Lục Triết sốt ruột mím môi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy điện thoại ra nhìn, nhìn Phó Lê trong điện thoại, phát hiện cô vẫn đang đi trên cầu thang…

Được rồi, cô còn chưa ra đến cổng trường, đợi đến lúc cô ra cổng trường rồi nhìn sau.

Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, khi thấy bé chibi đáng yêu đi gần đến cổng trường, anh lập tức ngẩng đầu nhìn nữ sinh đang đứng trong sân trường.

Có hơi nhiều người, nhưng thị lực của Lục Triết rất tốt, hơn nữa người cao chân dài, nhìn cũng khá rõ ràng.

Gần cổng trường bây giờ có ba nữ sinh, có màu tóc giống, rồi làm tóc xoăn giống chibi Phó Lê luôn…

Mục tiêu số 1: Cao khoảng 1m6, ngoại hình bình thường, chân có hơi ngắn.

Mục tiêu số 2: Cao khoảng 1m65, ngoại hình đáng yêu dễ mến, chân dài bình thường.

Mục tiêu số 3: Cao hơn 1m7, chân dài, ngoại hình cực kỳ xinh đẹp. Được rồi, người này có thể loại trước.

Lục Triết chú ý đến hai em gái kia, không phân biệt được là ai, anh lập tức lấy điện thoại ra đối chiếu.

Chỉ thấy bé chibi Phó Lê trong điện thoại nhìn ngó xung quanh, sau đó đi về phía một chiếc xe.

Lục Triết nhanh tay phóng to chiếc xe kia lên, nhìn kỹ biển số xe, sau đó lập tức nhìn biển số xe của mấy chiếc xe đỗ trước cổng trường.

Mục tiêu ở phía bên trái anh, anh lập tức đi đến.

Vả mặt đến rất nhanh.

Chỉ thấy em gái số 3 chân dài xinh đẹp bị anh loại trừ ngay đầu tiên đi đến, tài xế xuống xe mở cửa cho cô.

Lục Triết khϊếp sợ cúi đầu nhìn điện thoại, kinh ngạc phát hiện bé chibi Phó Lê cũng lên xe.

Lục Triết: “…???” Chân dài như vậy nhưng trò chơi lại vẽ chân cô ngắn tũn có một mẩu là sao? Trò chơi mày không có lương tâm!

Trong lòng Lục Triết khϊếp sợ, nhưng anh không thể chờ đợi thêm được nữa, tài xế đã đóng cửa xe rồi đi về phía ghế lái, anh vội chạy đến, gõ cửa xe.

Tài xế là chú Du thấy anh gõ cửa sổ xe, cũng không ngồi vào ghế lái, hỏi: “Cháu có chuyện gì à?”

Ngay cả Phó Lê vừa lên xe cũng hơi nghi ngờ, kéo cửa kính xe xuống, tò mò nhìn nam sinh đứng cạnh xe.

Trông nam sinh rất trẻ, ngoại hình trông như sinh viên đại học, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, diện mạo đẹp trai, nhất là đôi mắt phượng đặt ở trên mặt anh đặc biệt xinh đẹp.

Lục Triết hơi do dự không biết mình nên giới thiệu như thế nào, bảo mình tên Lục Triết, hay là bảo mình là bé con?

Lục Triết suy nghĩ một chút, mở miệng: “Tôi là bé con trong trò chơi của cô.”

Giây tiếp theo, vẻ mặt Lục Triết hoang mang, anh nhận ra mình không phát ra được âm thanh nào.

Phó Lê hơi khó hiểu: “Giọng anh bị sao vậy? Cần giúp đỡ gì không?”

Liệu có phải anh chàng đẹp trai này đột nhiên không nói được ra tiếng nên rất hoảng loạn, cần cô giúp đỡ hay không?

Ngay vào lúc Phó Lê đang đấu tranh tư tưởng xem liệu mình có nên giúp anh đẹp trai này vào bệnh viện hay không thì đằng sau truyền đến giọng nói quen thuộc: “Chú nhỏ? Sao chú lại ở trước cổng trường cháu?”

Phó Lê theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy Lục Trăn Xuyên cầm balo bước đến.

Lục Trăn Xuyên nhìn anh đẹp trai đứng cạnh xe rồi nói câu này. Phó Lê kinh ngạc nhìn về phía Lục Triết, không ngờ trông anh trẻ như vậy mà lại là chú nhỏ của Lục Trăn Xuyên.

Lục Triết nhìn Lục Trăn Xuyên, mở miệng nói chuyện, phát hiện mình vẫn không thể nói được.

“Hình như anh ấy không thể nói chuyện.” Phó Lê nói.

“Gì cơ?” Lục Trăn Xuyên giật mình nhìn về phía Lục Triết, thấy Lục Triết mấp máy môi, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì, hơi nhíu mày, nói: “Đi bệnh viện kiểm tra trước đã, cháu sẽ gọi điện báo cho ông bà.”

Lục Triết thất bại gật đầu, sau đó nhìn về phía Phó Lê thì thấy cô cười cười với mình, kéo cửa sổ xe lên.

Lục Triết: “...” Sao lúc mấu chốt như vậy lại không nói được cơ chứ?

Lục Triết lấy điện thoại ra thì phát hiện hình ảnh bên trong điện thoại không chỉ có Phó Lê và Lục Trăn Xuyên, mà còn có một bé trai.

Anh tò mò nhìn xuống, trong lòng đoán đây là chibi của mình…

Chẳng trách bé yêu Phó Lê cứ gọi anh là bé con, dáng vẻ này đúng là… Sao lại đáng yêu vậy cơ chứ?

Hơn nữa còn không giống anh một chút nào hết! Cho nên chắc chắn là cô không nhận ra!

Lục Triết cực kỳ thất vọng, mà chú Du cũng lên xe rồi lái xe rời đi.

“Chú nhỏ, chúng ta về trước đi.” Lục Trăn Xuyên nói.

“Ừ.” Lục Triết trả lời theo bản năng, sau đó hai người đều sửng sốt, sao mà nói được ra tiếng lại rồi?

Trong lòng Lục Triết có một suy đoán, có khả năng… là trò chơi quấy nhiễu, làm anh không thể nói chuyện với Phó Lê?

Nghĩ đến đây, Lục Triết nắm chặt tay. Biết rõ thân phận của Phó Lê, sau này thậm chí còn có khả năng sẽ học chung một trường đại học, nhưng anh lại không thể nói chuyện với cô. Chẳng lẽ chỉ có thể nói chuyện qua trò chơi thôi ư?

Lục Triết nói: “Đi về trước đi.”

Hai người trở lại nhà họ Lục, Lục Triết lấy điện thoại ra, mở hòm thư góp ý ra gõ chữ: Tại sao sau khi tôi gặp được cô ấy thì lại không thể nói chuyện?

Hệ thống: Vẫn chưa đến lúc, người chơi cần phải hoàn thành một nhiệm vụ trước rồi mới có thể nói chuyện với bé yêu ở trong đời sống hiện thực nha.

Lục Triết vội hỏi: Nhiệm vụ gì?

Hệ thống: Phú khả địch quốc.

Lục Triết: “…???” Đời này còn hy vọng gì không?

-

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Lục Triết: Làm thế nào để đạt được danh hiệu phú khả địch quốc trong thời gian ngắn nhất? Online chờ, rất gấp!