Đích mẫu của Diệp Trấp Đào lại tự mình đến thăm tướng phủ tướng quân, hơn nữa còn không phải đến một mình, mà còn có cả phụ thân của nguyên thân cũng đi cùng.
Đích mẫu vừa vào cửa đã rất phô trương chạy đến chỗ lão thái thái, “Đa tạ lão thái thái đã nhân từ, giúp chăm sóc nữ nhi của ta lâu như vậy.”
Lão thái thái thoạt nhìn trông mặt mũi hiền từ, nhưng lời nói ra lại rất cứng rắn, “Lần này hai vị đến đây là vì chuyện gì?”
Đích mẫu đảo mắt, cười nói: “Không phải Lễ Bộ vừa mới quy định lại thời gian hiếu kỳ giữ đạo cho nữ tử hay sao, nữ nhi của ta chỉ còn ba tháng nữa là có thể qua thời gian chịu tang, phụ thân của con bé đã tìm cho con bé một mối hôn sự tốt…”
Ô, thì ra là đến cửa để đòi người.
“Việc hôn sự của Trấp Đào, lão thân đã có an bài, không cần hai vị phải lo lắng.” Lão thái thái từ tốn nói.
Nghe vậy, đích mẫu không vui, thấy lão thái thái mặt mũi hiền lành, đã quên rằng lão thái thái đã nuôi dưỡng qua hai đời tướng quân, nên đã coi cụ như một quả hồng mềm dễ nắm bắt, liền nói: “Nhưng dù sao nàng ta cũng là nữ nhi của ta, không phải con của các người, lão thái thái giúp bọn ta làm chủ, có phải là quá bá đạo rồồi hay không?”
Vừa rồi lão thái thái còn hiền lành, lập tức thu lại nụ cười từ ái, bàn tay đầy dấu vết của năm tháng không nhanh không chậm nắm lấy long đầu để bên cạnh —
Đây là dấu hiệu trước khi nổi giận.
Đích mẫu cảm thấy rõ ràng, còn định nói thêm, thì bị phu quân của bà ta kéo tay áo lại, nhỏ giọng trách mắng, “Ngu xuẩn, đừng nói nữa.”
Sau đó lại cúi đầu với lão thái thái, “Là do nội tử nói năng không giữ ý, xin lão thái quân đừng chấp nhất.”
Lúc này lão thái thái mới bỏ tay khỏi gậy long đầu, những ảnh vệ ẩn nấp bảo vệ trong phủ tướng quân, chậm rãi thu hồi binh khí sáng loáng.
Tay trái của lão thái thái lại lần chuỗi tràng hạt, khôi phục lại vẻ hiền từ như trước.
Đích mẫu và phụ thân của nàng đến cửa phải chịu thất vọng, cuối cùng còn không thấy bóng dáng của người, khiến đích mẫu không cam lòng, nên đã nảy ra một kế, bảo phụ thân nàng dùng khổ nhục kế, lừa Diệp Trấp Đào ra ngoài.