“Hu hu hu, Hạ tướng quân, may mà ngươi đã đến.”
Diệp Trấp Đào ôm lấy thắt lưng của Hạ Chiếu, khóc nức nở, nước mắt ướt cả áo hắn, Hạ Chiếu im lặng ôm chặt Diệp Trấp Đào, nghe nàng chôn ở trước n.g.ự.c khóc than kể lể.
Sáng sớm, Diệp Trấp Đào đã nói muốn làm bánh hoa quế, ra ngoài mua nguyên liệu, nhưng đã đi hơn nửa canh giờ vẫn chưa về, hắn cảm thấy có điều bất thường, đi tìm nàng, phát hiện nàng bị người ép buộc, nếu hắn chậm thêm một bước, có lẽ đã bị bắt đi.
“Ai ui.”
Hai gã đại hán kia đã sớm chạy sấc bấc sang bang, chỉ còn lại đích mẫu nằm trên đất gào khóc.
Hạ Chiếu nhìn xuống đích mẫu đang đau đớn lăn lộn trên đất, rút kiếm đặt ngang trước mặt bà ta, lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì.”
Đích mẫu giật mình cả kinh, môi run rẩy, kể hết mọi chuyện — Thái úy mất đứa con yêu quý, trước khi hắn ta c.h.ế.t vẫn nhắc đến Diệp Trấp Đào mà chưa toại nguyện, Thái úy đã tìm đến bà ta, dùng năm ngàn lượng vàng để đổi lấy Diệp Trấp Đào cho nhi tử của ông ta minh hôn.
Đích mẫu sợ hãi đến mức nói năng lắp bắp, “Xin ngài tha cho ta một mạng, nữ nhi, mau cầu xin giúp ta, dù sao ta cũng là đích mẫu của ngươi mà.”
Diệp Trấp Đào quay mặt đi giả vờ không thấy.
“Cho dù ngươi không nghĩ cho ta, cũng nên nghĩ cho phụ thân của ngươi chứ, phụ thân của ngươi đã lớn tuổi rồi, cũng không thể làm quan phu* được?”
*Quan phu: đàn ông góa vợ.
Diệp Trấp Đào động lòng, ghé vào tai Hạ Chiếu nhỏ giọng nói: “Tha cho bà ta một mạng đi, không thì khó mà giải thích, bà ta cũng đã nhận bài học rồi.”
Lúc này Hạ Chiếu mới thu lại kiếm, định ôm nàng về, nhưng Diệp Trấp Đào ngại ngùng tránh đi, “Hạ tướng quân, ngài ôm ta về như vậy, người khác nhìn thấy sẽ đồn đại, tự ta đi về được rồi.”
Hạ Chiếu buông tay, chần chừ một chút, rồi quay lưng lại.