Nữ Phụ Độc Ác Thay Đổi Triệt Để

Chương 12




Linh Linh đã quen với sự đột nhiên của Diệp Trấp Đào, để nàng kéo đi về phía trước, dừng lại trước quầy mặt nạ.

Có rất nhiều thiếu niên thiếu nữ đến mua mặt nạ, chọn một cái mình thích cho người mình ngưỡng mộ, Diệp Trấp Đào chọn lựa, cảm thấy cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn.

Linh Linh ở một bên cúi đầu, chán nản nghịch tay, đột nhiên nghe thấy âm thanh của một thiếu niên, lập tức ngẩng phắt đầu lên.

“Hàn tam ca ca.”

“Hạ Linh, muội cũng ở đây sao?”

Diệp Trấp Đào theo hướng giọng nói nhìn sang, thấy một thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, đang nắm tay một tiểu cô nương trông cũng bằng tuổi Linh Linh, đang chọn mặt nạ.

Khi Linh Linh khi nhìn thấy tay của thiếu niên và thiếu nữ nắm chặt nhau, sắc mặt trở nên khó coi.

“Hàn tam ca ca, nàng ta là ai vậy?”

Diệp Trấp Đào ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.

“Nàng ấy là người trong lòng của ta.”

Bịch — Diệp Trấp Đào như nghe thấy âm thanh trái tim Linh Linh tan nát.

“Nàng ta là người trong lòng của huynh, vậy ta là gì của huynh?”

Trẻ con thời xưa đều trưởng thành sớm như vậy sao? Mười bốn tuổi ở thế kỷ hai mươi mốt vẫn chỉ là một học sinh trung học thôi.

Diệp Trấp Đào lạc vào cảnh yêu đương của học sinh trung học, lập tức cảm thấy không biết phải làm sao, lại quên mất tuổi của khối thân thể này của nàng cũng chỉ mới mười bảy.

Vẻ mặt thiếu niên ẩn nhẫn, “Muội, chỉ là một nữ tử có hôn ước với ta.”



“Chỉ có hôn ước, giữa chúng ta không có chút tình cảm gì sao?”

“Không có tình cảm, nếu không phải hôn ước của muội là do phụ thân định ra, không thể trái ý, ta nhất định sẽ không đồng ý.”

Thiếu nữ kia vẫn luôn im lặng cũng lên tiếng: “Hạ Linh tỷ, tỷ hãy thành toàn cho ta cùng Hàn tam ca đi, ta và huynh ấy là thật lòng yêu nhau, ta nguyện ý làm thiếp của huynh ấy.”

Tên thiếu niên tên là Hàn Tam cũng kiên quyết nắm lấy tay thiếu nữ, “Ủy khuất cho muội rồi,” Sau đó nhìn về phía Linh Linh, “Hai năm nữa khi muội cập kê chúng ta sẽ thành hôn, ta sẽ cho muội vị trí chủ mẫu, nhưng Thanh Nhi nhất định phải vào phủ.”

Xung quanh mọi người tụ tập, ai nấy đều chỉ trỏ vào Linh Linh, thậm chí nói thẳng mặt, “Nữ tử này thật đáng thương, chưa gả qua thì phu quân đã có người trong lòng, sau này sẽ sống thế nào đây?”

“Vị thiếu niên cùng thiếu nữ kia, tình cảm ân ái, thật xứng đôi, nữ tử này chỉ là có hôn ước mà thôi, chia rẽ người ta, cũng không công bằng.”

“Ngươi nhìn xem, chỉ riêng về ngoại hình, nữ tử này cũng không bằng người kia, mặt đầy mụn.”

“Nếu ta là nữ tử này, chắc chắn sẽ đụng đầu c.h.ế.t để thành toàn cặp đôi kia.”

Mọi người bàn tán khe khẽ, đủ thứ lời lẽ, Linh Linh gần như ngất xỉu.

Diệp Trấp Đào rối ren một lúc, cuối cùng trong cuộc trò chuyện của ba người đã hiểu rõ mọi chuyện. Tổng kết ra ba điểm—

Thứ nhất, thiếu niên tên Hàn Tam này, tuổi còn trẻ, trăng hoa, đúng là không phải người, vừa muốn giữ gìn danh tiếng gia đình, lại muốn có thêm người tình, cái gì cũng muốn, quả thực là tiểu súc sinh.

Thứ hai, thiếu nữ tên Thanh Nhi này cũng không phải dạng vừa, còn nhỏ tuổi đã có tố chất “trà xanh”.

Thứ ba, hai người này đang hợp sức để bắt nạt Linh Linh.

Diệp Trấp Đào bảo vệ Linh Linh ở phía sau, đối diện với thiếu niên, từng chữ từng câu nói: “Ngươi đang thả thứ cứt chó gì vậy?”