Hứa quản ngục như thường lệ đi kiểm tra nhà tù, lúc bước đến nhà tù giam giữ Đường Cảnh An và Cổ Thời Việt, dưới chân hơi khựng lại một chút.
Bên trên có lệnh, để hắn đặc biệt “chăm sóc” hai người này.
Hứa quản ngục thở dài, không biết bọn họ gây ra thù oán gì với nhà họ Triệu ở Hạ thành?
Nhà họ Triệu ở Hạ thành, thoạt nhìn như thương nhân bình thường, nhưng bàn tay đã vươn tới hắc đạo từ lâu, thế lực còn không nhỏ.
Mưa dầm thấm lâu, Triệu nhị thiếu nhìn như ôn hòa lễ độ, nhưng cũng không phải người dễ chọc.
Mấy ngày trước, Hứa quản ngục tận mắt nhìn thấy cậu út được nhà họ Triệu bảo bọc ấy.
Nhớ lại tràng cảnh lúc đó, Hứa quản ngục không nhịn được run lên, khép chặt hai chân lại.
Triệu nhị thiếu đứng ngoài song sắt, ra lệnh cho bác sĩ cắt... cái đó của Đường Cảnh An đi.
Lại nhìn Cố Thời Việt sợ hãi nép vào trong góc, mỉm cười: “Cánh tay nào của mày chĩa dao về phía Uyển Uyển?”
“Tay phải, hay tay trái?”
“Không nói ư? Vậy thì cắt cả hai.”Hứa quản ngục vội vàng lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa.
Đúng lúc này, song sắt cách đó không xa vang lên tiếng “bang bang bang”
Hắn giật mình chạy đến, phát hiện nữ tù nhân ở phòng 388 đang điên cuồng dùng đầu đập vào song sắt.
“Này, làm gì vậy!” Hắn hét lên, la ó gọi đồng nghiệp đến.
Bọn họ dùng sức chín trâu hai hổ mới ngăn cản được nữ tù nhân có ý định đập bể đầu mình.
"Ô ô ô, ô ô ô..."
Nữ tù nhân đưa tay móc họng, ánh mắt không cam lòng lại điên cuồng.Đáng tiếc, cô ta là người câm.
Không nói được.Nhưng mấy ngày trước rõ ràng không phải người câm.
Từ lúc Triệu nhị thiếu rời đi, liền câm rồi.
Hứa quản ngục nuốt nước miếng, ra hiệu đồng nghiệp gọi bác sĩ đến, rồi nhanh chóng rời đi nơi thị phi này.
Nữ tù nhân bộ dáng xinh đẹp, lại là người biết lấy lòng người khác, lăn lộn không tệ trong chốn ngục tù này.
Cô ta ẩn núp dưới vây cánh của Bưu ca, vốn là tên xã hội đen có chút thế lực, mấy quản ngục như bọn hắn cũng phải nể ba phần.
Vốn dĩ Bưu ca thích nhất chính là giọng nói uyển chuyển mềm mại của nữ tù nhân.
Giờ giọng nói này biến mất, vết thương trên mặt nữ tù nhân lại chưa lành hẳn, không biết...
Dưới chân Hứa quản ngục bước nhanh hơn, tựa như có quỷ đang đuổi theo phía sau.
Ai ngờ đi loanh quanh một vòng, lại trở về điểm bắt đầu.
Hướng mắt nhìn vào trong.
Đường Cảnh An hai mắt vô thần nhìn trần nhà, Cố Thời Việt cười hề hề với cánh tay phải bị đứt năm ngón tay.
Bọn họ để ý đến hắn, không hẹn mà cùng quay đầu.
Bỗng hai mắt Đường Cảnh An sáng lên, lao đến ôm trầm lấy chân hắn.“Anh trai, anh đến cứu em sao?!”
“Em vẫn luôn ngoan ngoãn đợi anh ở nhà đó!”
“Gâu!”
“Sao anh trai không xoa đầu em? Anh trai không thích em nữa à? Anh trai nói sẽ nuôi em trắng trắng mập mập, biến em thành thú cưng dễ thương nhất cơ mà?"
Hứa quản ngục nổi da gà, muốn đá tay Đường Cảnh An ra.
Nhưng Đường Cảnh An bám rất chặt, hoàn toàn không cho hắn cơ hội ấy.
“Anh trai, Tiểu Súc biết lỗi rồi, Tiểu Súc không dám trái lời anh trai nữa.
“Anh trai cứu Tiểu Súc đi, được không?!”
“Hộc hộc hộc, hộc hộc hộc..”
Hứa quản ngục là bị dọa chạy, lúc chạy còn không dám quay đầu nhìn lại.
Nghĩ đến tuổi mình không còn trẻ, hắn cắn răng, quyết định ngay tuần sau nộp đơn xin từ chức!
"Ô ô!!!"
Đúng lúc này, lại hai tiếng “ô ô” truyền đến.
Hắn bực bội đá vào song sắt phòng 388.“Đồ câm! Bớt dọa người đi! Cẩn thận tao tống hết lũ chúng mày vào viện tâm thần!”
Cố Đoàn Đoàn “ô ô” dùng tay đập song sắt, trên đầu vẫn quấn băng vải trắng, vết thương phía sau tấm vải rách ra, thấm ướt một mảng lớn trên tấm vải xấu số ấy.
Tối qua, cô ta mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô ta khoác tay Lục Diễn, mỉm cười xinh đẹp nhận lời chúc phúc của mọi người.
Có một phóng viên hướng micro về phía cô ta, hào hứng hỏi: “Cố ảnh hậu, Lục tổng yêu chiều cô hết mực, bản thân cô cũng có sự nghiệp của riêng mình, không biết khi đứng trên đỉnh cao vinh quang này, cô còn điều gì muốn nhắn nhủ nữa không?”
Trong mơ, cô ta đỡ lấy micro, vẻ mặt đắc thắng hưởng thụ ánh mắt khát khao, ghen tị của mọi người, cong môi đáp: “Tôi luôn quan niệm rằng ác giả thì sẽ gặp ác báo, người tốt chắc chắn được báo đáp, có thể đứng đây ngày hôm nay, được mọi người yêu mến như thế, dĩ nhiên tôi đã cố gắng làm rất nhiều việc thiện..”
Ngừng lại một chút, cô ta đưa tay xoa bụng: “Tôi mong những phúc đức tôi tích cóp được có thể giúp bé con trong bụng tôi ra đời bình an, trở thành bé con kháu khỉnh, khỏe mạnh, hạnh phúc nhất trên đời”
Cố Đoàn Đoàn đắm chìm trong cảm giác vui sướng ấy, hai mắt lấp lánh ánh sao, lâng lâng như đang ở trên mây.
Bỗng giấc mơ chuyển cảnh, đập vào mắt Cố Đoàn Đoàn là phòng sinh lạnh lẽo.Bác sĩ thông báo đứa bé trong bụng cô ta nằm ngược vị trí, chân ra trước đầu, có thể sẽ chết yểu vì ngạt thở.
May mắn đứa bé vẫn sống sót, nhưng vì bị thiếu dưỡng khí, trở thành đứa trẻ ngốc ba tuổi chưa biết đi, năm tuổi chưa biết nói.
Cô ta ghét bỏ đứa bé làm mất mặt mình, nhiều lần muốn dìm chết nó.
Nhưng mẹ Lục thương cháu, suốt ngày kề kề bên cạnh đứa bé, không cho cô ta có cơ hội động thủ.
“Niệm Niệm ngoan, đừng khóc, bà nội đây, bà nội thương Niệm Niệm nhất.
Nhìn đứa bé cô ta mang thai chín tháng mười ngày còn thân thiết với mẹ Lục hơn cô ta, mối hận trong lòng Cố Đoàn Đoàn ngày càng lớn. Mỗi lần mẹ Lục rời đi cô ta đều âm thầm bấu chân bấu tay Niệm Niệm, khiến chân tay của đứa bé đáng thương tím bầm.
Mỗi lần mẹ Lục hỏi, cô ta viện cớ Niệm Niệm ngu ngốc, thường xuyên tự mình đụng phải đồ vật, khiến chân tay bị thương, không liên quan gì đến cô ta cả.
Sau này, cô ta nhân lúc cha mẹ Lục đi du lịch, đẩy Niệm Niệm xuống hồ bơi, nhìn Niệm Niệm vùng vẫy trong nước, đau khổ mất đi hơi thở. Cố Đoàn Đoàn như được giải thoát, cuối cùng hình tượng nữ thần hoàn mỹ, không có vết nhơ của cô ta cũng quay trở lại.
Chỉ là chính cô ta cũng không ngờ, sau khi Niệm Niệm chết, cuộc sống suôn sẻ ngày trước âm thầm biến mất, thay vào đó là mưa tanh mưa máu.
Chuyện cô ta chèn ép minh tinh, tiểu hoa đán nổi tiếng trong giới truyền ra, bằng chứng rõ ràng, có trăm cái miệng cũng không chối bỏ được.Lục Diễn vẫn luôn tin tưởng cô ta, dùng tiền giúp cô ta ép chuyện này xuống, ai ngờ rắc rối này chưa xong, rắc rối khác đã kéo tới.
Mẹ Lục không tin Niệm Niệm tự mình nhảy xuống hồ bơi, bà nói với cảnh sát rằng Niệm Niệm rất ngoan, rất nghe lời bà, hơn nữa vì để phòng trừ bất trắc xảy ra, bà cố ý dặn dò kiến trúc sư gia tăng độ cao của thành bể bơi, với chiều cao của Niệm Niệm, trừ khi có người giúp đỡ, nếu không cô bé không thể leo lên được.
Nhưng xung quanh hồ bơi không có camera, không có thứ gì có thể làm chứng.
Đúng lúc này, một người giúp việc nhảy ra, tức giận nói Niệm Niệm không phải ngã chết, cô bé bị chính mẹ đẻ của mình ném xuống hồ bơi.
Cố Đoàn Đoàn cắn chết cũng không nhận, ai ngờ người giúp việc đã có chuẩn bị từ trước, lấy ra băng ghi hình vào hôm Cố Đoàn Đoàn hại Niệm Niệm.
Thì ra, bà ấy tuổi đã cao, chuẩn bị nghỉ hưu. Nhưng dưới gối bà ấy không có con, định sẵn tuổi già sống trong cô độc. Mà Niệm Niệm là đứa trẻ bà ấy nhìn từ nhỏ tới lớn, rất có cảm tình, nên đã nhờ người trông trẻ nhà họ Lục thuê đến âm thầm ghi lại khoảnh khắc vui chơi hồn nhiên của cô bé.
Hôm đó khi đang ghi hình, bỗng Cố Đoàn Đoàn xuất hiện, kiếm cớ đuổi người trông trẻ đi. Người trông trẻ vội vàng thu dọn đồ đạc, bỏ quên máy ghi hình mini. Mà máy ghi hình mini ẩn trong đám đồ chơi của Niệm Niệm, không dễ phát hiện, lại trùng hợp thế nào hướng thẳng hồ bơi.
Tội ác của Cố Đoàn Đoàn bị ghi lại không thiếu một giây nào.
Lúc người giúp việc hay tin Niệm Niệm chết, cõi lòng tan nát, thẫn thờ thu dọn đống đồ chơi của Niệm Niệm, muốn cho vào một bọc nhỏ chôn xuống cùng cô bé.Ai ngờ phát hiện camera ghi hình.
Nhìn thấy Niệm Niệm đáng thương bị chính mẹ ruột của mình hại chết, bà ấy bùng nổ hận thù, nhào đến muốn cùng Cố Đoàn Đoàn đồng quy vu tận.
Đáng tiếc Cố Đoàn Đoàn có tới mấy người nam nhân yêu cô ta bảo vệ, bà lại chỉ là người giúp việc bình thường, không thể làm gì họ.
Nhưng mẹ Lục thì khác.
Bà dùng cái chết ép buộc Lục Diễn ly hôn với Cố Đoàn Đoàn, tuổi già nhưng nhất quyết giành lại quyền quản lý công ty từ tay con trai, đứng lên đấu đá với Cố Đoàn Đoàn, khiến cô ta và đám nam phụ si tình ăn không ít thiệt thòi.
Đến cuối đời, mặc dù không thể triệt để trả thù cho Niệm Niệm, nhưng bà đã thành công khiến danh tiếng của Cố Đoàn Đoàn thối nát đến mức không ai dám ngửi, cũng bức Cố Đoàn Đoàn phải xuất ngoại trốn tránh dư luận.
Cố Đoàn Đoàn trừng mắt nhìn song sắt trước mặt.
Như tỉnh như mơ, giữa kẽ răng ngoài hai chữ “ô ô” thì không còn gì khác...