Nữ Phụ Điên Lên Không Dễ Chọc

Chương 33: Tỉnh Lại




"Nhà họ Lục loạn rồi."

Lúc biết được tin này, Lâm Uyển đang ngồi trong giảng đường đại học, chăm chú nghe giảng viên giảng bài.

Cô quên tắt tiếng chuông điện thoại, điện thoại "ting, ting" vang lên, hấp dẫn sự chú ý của cả lớp.

Mặt cô thoáng cái đỏ bừng, nhỏ giọng xin lỗi giảng viên rồi bỏ ra ngoài.

"Alo, mẹ?"

・・・

Lục gia.

Rõ ràng trời bên ngoài đang nóng hầm hập, nhưng bên trong nhà chính Lục gia lại lạnh lẽo đến lạ, không rõ có phải do điều hòa hay không.

Ngồi ở vị trí chủ vị là Lục lão gia. Lục lão gia từ rất sớm đã dấn thân vào thương trường, dựa vào sự trợ giúp của gia tộc và sức mình, tạo dựng một để quốc thương nghiệp khổng lồ, cũng là nhân vật truyền kì được rộng rãi biết đền.

Lúc này, ông nghiêm nghị quét mắt nhìn ba đứa con trai, từ bên phải qua lần lượt là cha Lục, em trai thứ hai và thứ ba của ông - Lục Văn và Lục Khải.

Lục tam gia Lục Khải cẩn thận quan sát sắc mặt của cha mình, dẫn đầu nói trước: "Cha, chúng ta đều biết Lục Diễn không phải con của anh cả, mà Lục Kỷ Đình chậm chạp không chịu tỉnh, cơ nghiệp của Lục gia đang phải đối mặt với nguy cơ không có người dần dắt. Con đề nghị để Lục Trạc thử sức với vị trí này, nhưng anh cả lại không đồng ý. Cha, đây đều là vì suy nghĩ cho Lục gia, không có người kế tục, cơ nghiệp Lục gia biết trông chờ vào ai, chẳng lẽ là người ngoài?"



Cha Lục đẩy kính, giọng nói tràn đầy mỉa mai: "Em ba, con trai em là loại người gì, em không rõ ràng sao? Để nó thử sức với vị trí Lục gia chủ, chẳng bằng để cha tiếp tục quản lý công ty!"

Lục Khải chột dạ đáp: "Cha đã già rồi, sao có thể lao lực? Hơn nữa, Lục Trạc chỉ là nhất thời ham chơi, đợi có chuyện để làm, nó chắc chắn sẽ thay tính đổi nết!"

Tam nhị gia Lục Văn cũng vội vàng nhảy vào: "Cả A Lẫm nhà em nữa, thằng bé cũng có thể thử sức!"

Lục lão gia nhức hết cả đầu.

Đứa cháu trai ông đặt toàn bộ kì vọng vào, lại đột nhiên phát hiện không phải cháu ruột của mình, mà hai đứa cháu trai còn lại, Lục Trạc ham thích vui chơi hưởng lạc, Lục Lẫm tính cách mềm yếu như cha nó, cả hai đều không thể dựa vào!

Giờ phải làm sao?

Lục lão gia cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, uy nghiêm vững vàng cả đời người, giờ phút này cũng cảm thấy tương lai phía trước mờ mịt.

Đúng lúc này, Lục quản gia chạy vào, bộ dáng hớt hải hô lên: "Lão gia, lão gia, Lục thiếu tỉnh rôi!!"

Lục Khải giật nảy mình: "'Sao có thể? Tình trạng của A Diễn tệ lắm mà?"

Lục quản gia lắc đầu: "Không phải, là Kỷ Đình thiếu gia!"



Cùng lúc đó...

Trong tòa nhà cao tầng năm ngoài rìa thành phố, Kỷ Ninh đang ăn sáng ở tầng cao nhất, bỗng nhiên nĩa trên tay lới lỏng, rơi xuống va chạm với sàn nhà, phát ra âm thanh chói tai.

"Đinh linh..."

Tiếng vang thanh thúy bao chùm căn phòng, Kỷ Ninh thoáng hoảng hốt, vội vàng cúi xuống muốn nhặt cái nĩa lên.

Vòng cổ treo trên cổ theo quán tính rủ xuống, để lộ mặt dây chuyền hình hoa hướng dương. Kỷ Ninh một phát bắt lấy, mở mặt dây chuyền ra.

Lộ ra bên trong là hình ảnh nhà bốn người hạnh phúc, bên trên rõ ràng là ông bà Kỷ, Kỷ Đình và Kỷ Ninh.

Hốc mắt Kỷ Ninh thoáng chốc đỏ lên.

"Cha mẹ, anh trai... Con tìm ba người rất lâu rồi, đừng trốn nữa, ra gặp con đi được không?"

"Đừng trốn nữa mà..."

Căn phòng trống trải, không có ai trả lời cô ấy.

Kỷ Ninh siết chặt mặt dây chuyền, rất lâu sau mới điều chỉnh cảm xúc, chậm chạp đứng lên.