Cố Đoàn Đoàn lại rời ánh mắt đến trên người Phương Du Ảnh: "Còn cô, con nhỏ khốn kiếp!"
"Cô ngăn cản những nữ sinh khác tiếp cận Tôn Phát, giúp bọn họ tránh được một kiếp!"
"Còn tôi, cô lại bỏ mặc không quan tâm!"
"Cô đáng chết!"
Phải cố lắm, Phương Du Ảnh mới không chửi thành tiếng.
Mẹ nó, người đâm đầu vào cái hố mang tên "Tôn Phát" là cô, người rù quến hắn cũng là cô.
Liên quan éo gì đến bà đây!
Nhưng Phương Du Ánh học khôn rất nhanh, cúi đầu noi theo dáng vẻ ăn năn hối lỗi của Lâm Uyển.
"Bạn học Cố, thực xin lỗi."
"Không phải tớ không muốn ngăn cản, nhưng cậu biết đấy... dạo gần đây chương trình học nặng nề, tớ không có thời gian để ý đến anh họ."
"Ai mà ngờ anh ấy lại giở trò ức hiếp cậu?" (°
"Nếu biết, tớ nhất định sẽ ngăn cản!"
Phương Du Ảnh còn muốn nói tiếp, bỗng bị giọng nói như heo chọc tiết của Tôn Phát cắt ngang.
"Phương Du Ảnh! Tao tự nhận đối xử với mày không tệ, vậy mà mày ở sau lưng nói xấu tao!"
"Đồ ngu này!!!" Đây là tiếng hét thuộc về cha Tôn Phát.
Tiếng súng chói tai vang lên, cảnh sát nối đuôi nhau xông vào nhà kho.
"Giơ tay lên, không được nhúc nhích!"
Tình hình xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ.
Cố Thời Việt không hổ là chó liếm của Cố Đoàn Đoàn, vào thời khắc nguy cấp, hắn dùng thân mình che chắn Cố Đoàn Đoàn ở phía sau, bảo vệ cô ta chặt chẽ.
Cố Đoàn Đoàn bị biến cố bất ngờ dọa sợ, đến khi an vị sau lưng Cố Thời Việt mới giật mình bừng tỉnh, nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Sao có thể? Nơi này bị bỏ hoang nhiều năm, sao các người có thể tìm đến nhanh như vậy!"
Chẳng ai thèm trả lời cô ta.
Một viên cảnh sát nhanh nhẹn chạy đến chỗ Lâm Uyển và Phương Du Ảnh, cởi dây trói cho hai người.
Phương Du Ánh vừa được cởi trói, bỗng nhớ đến cái gì, vội vàng nắm tay viên cảnh sát: "Bọn họ có đồng bọn!"
Lúc cô khống chế Cố Thời Việt trong nhà vệ sinh, có người từ bên ngoài đóng cửa, thổi khói thuốc mê vào bên trong.
Chứng tỏ Cố Thời Việt có ít nhất một tên đồng bọn khác.
"Đã bắt được rồi." Viên cảnh sát an ủi cô ấy, "Hắn canh gác ở bên ngoài, bị chúng tôi tập kích bất ngờ, không có nửa giây kịp phản kháng."
Nghe vậy, Phương Du Ảnh an tâm phần nào.
Ánh mắt chuyển rời đến trên người Cố Thời Việt, thay đổi bằng vẻ phức tạp.
Lúc cảnh sát xông vào, hắn đứng rất gần cô và Lâm Uyển.
Nếu bắt một trong hai người bọn họ làm con tin, cơ hội thoát khỏi đây cao hơn nhiều.
Nhưng vào thời khắc nguy cấp, hắn lại lựa chọn bảo vệ Cố Đoàn Đoàn.
Không biết nên khen hắn thâm tình, hay chê hắn ngu ngốc?
"Mau... mau đi thôi!" Khi Tôn Phát tận mắt nhìn thấy Cố Thời Việt, rốt cuộc không dám lắm lời nữa.
Trời ạ.
Hắn tự nhận bản thân không phải người tốt lành gì, chuyện xấu cũng làm qua không ít.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Cố Thời Việt, nhìn thấy biểu cảm vặn vẹo điên cuồng và con dao trên tay hắn.
Người cứng đầu thù dai như Tôn Phát cũng không khỏi cảm thấy sợ sun vòi.
Rất không có nghĩa khí, hắn kéo tay Phương Du Ảnh, tính toán bỏ lại mớ hỗn độn này cho cảnh sát.
Cha hắn chỉ hận rèn sắt không thành thép, đưa tay vỗ đầu hắn: "Đi cái gì mà đi! Còn chưa lấy lời khai kia kìa!"
Tôn Phát sực nhớ ra, gãi đầu cười cười: "Cha, con chỉ là... quá lo lắng cho em họ."
"Ha ha."
Phương Du Ảnh khinh bỉ liếc hắn một cái.
Tinh thần trượng nghĩa của Tôn gia đều bị Tôn Phát dẫm dưới chân cả rồi.