Nữ Phụ Điên Lên Không Dễ Chọc

Chương 10: Chiếm Tổ




Mấy ngày liên tiếp, Cố Đoàn Đoàn như keo dán chó bám dính lấy Tôn Phát, Lâm Uyển để ý nghe ngóng quan hệ giữa cô ta và Lục Diễn, mới biết nhà họ Lục xảy ra chuyện rồi.

Mà chuyện này, có thể khiến chiếc ghế tân gia chủ nhà họ Lục của Lục Diễn lung lay.

“Cái gì? Lục Diễn không phải con ruột của chú Lục?”

Khi biết tin này từ miệng mẹ mình, Lâm Uyển sửng sốt kinh ngạc.

Mẹ cô chép miệng nói: “Chuyện con bị thằng nhóc họ Lục bắt tay với con nhỏ họ Cố hãm hại, suýt chút nữa mất đi trong sạch, ba con nuốt không trôi cục tức này, cố ý cho người điều tra hành vi mấy năm gần đây của Lục Diễn.”

“Ai ngờ phát hiện vào hai năm trước, Lục Diễn từng bí mật đi xét nghiệm ADN. Ba con cảm thấy trong đây nhất định có ẩn tình, nên thuê thám tử điều tra.”

“Kết quả thám tử điều tra ra, Lục Diễn từng gặp tai nạn xe, mất máu quá nhiều, phải truyền máu gấp. Sau khi xét nghiệm, Lục Diễn được truyền nhóm máu AB. Nhưng rõ ràng cha mẹ hắn đều là nhóm máu A. Lại thêm chuyện hắn bí mật đi xét nghiệm ADN, có gì mà không rõ nữa?”

Lâm Uyển lắp bắp hỏi: “Chú Lục có biết chuyện này không?”

“Lúc đó hai vợ chồng bọn họ đi công tác xa, không thể về ngay được. Ngày bọn họ trở về, những người biết chuyện đều bị Lục Diễn tìm cớ đuổi việc hoặc cho phí bịt miệng, bọn họ hoàn toàn không biết gì.”

“Ba con đủ thâm độc, tận dụng hết nhân lực, dùng thời gian một tuần tìm ra đứa con ruột của nhà họ Lục.”

“Nhưng ba con phát hiện, Lục Diễn đã động tay động chân trước. Hắn thuê một đám côn đồ đánh đứa con ruột kia đến tàn phế, lúc ba con tìm thấy người, cậu ta đang nằm hấp hối trong bệnh viện chờ chết.”

“Nếu không phải ba con nhanh tay, chỉ sợ nửa tháng sau, người thừa kế thực sự của nhà họ Lục sẽ không còn trên đời này!”

Nói đến đây, mẹ Lâm chau mày, không nhịn được rùng mình.



Nuôi ra một “đứa con tốt” như thế, không biết Lục Sâm và Từ Tuệ có cảm thấy vui mừng hay không.

Khác với cánh giáo dục của nhà họ Lâm, nhà họ Lục gieo rắc tham vọng rất cao cho Lục Diễn. Bọn họ chung tay bồi dưỡng ra một người thừa kế quyết đoán sát phạt, nhưng cũng tàn nhẫn âm độc.

Nếu không phải có chuyện của Lâm Uyển, trên đời này chẳng ai biết Lục Diễn là chim sẻ chiếm tổ phượng hoàng.

“Mẹ, đứa con ruột kia giờ ra sao?”

“Yên tâm, ba con âm thầm đưa người đi, chăm sóc rất tốt. Cũng tìm người truyền tin tức cho nhà họ Lục rồi.”

“Chú Lục tính giải quyết thế nào?”

Mẹ Lâm híp mắt, sau đó lắc đầu: “Giải quyết thế nào chứ? Lục Diễn là đứa con bọn họ nắm tay dạy dỗ, đứa trẻ kia dù là con ruột, cũng chỉ là người dưng có cùng huyết mạch mà thôi.”

“Bọn họ muốn đón đứa trẻ kia về, chăm sóc cho đứa trẻ kia. Nhưng vị trí gia chủ và người thừa kế Lục thị, ngoài Lục Diễn ra, ai có thể đảm đương?”

“Đúng rồi, có thời gian con cùng mẹ đi thăm thằng bé kia một chút. Người là ba con cứu ra, cậu ta nói muốn cảm ơn cả nhà chúng ta.”

Lâm Uyển không muốn dính dáng đến mấy chuyện phiền phức này, định mở miệng từ chối. Nhưng nghĩ đến việc Lục Diễn gặp phải phiền phức to lớn, mà phiền phức này lại do đứa con ruột kia gây ra.

Trong lòng cô khen một tiếng “lợi hại”, lời trong miệng cũng đổi thành: “Được, con đi với mẹ.”

“Đến lúc đó, con phải nhìn cho kĩ. Mẹ từng nhìn ảnh của thằng nhóc kia, đẹp trai như minh tinh, nhan sắc của Lục Diễn có đuổi mấy con phố cũng không kịp!” Trong mắt mẹ Lâm toàn là vẻ thưởng thức, may mắn ba Lâm không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ bị tức chết.