Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký
Bị Tuyết Thanh Ly tạt trà đoạn tuyệt, Bách Lí Dật ngây ra như phỗng, còn cô nương kia sau khi tạo drama xong cũng quyết tuyệt bỏ đi, trước khi rời đi còn gạt hết nước mắt, nhìn ta và tiểu thụ kiên định nói:
"Tiểu nữ hiểu rõ rồi! Vương phi, Vương gia vạn phúc, tiểu nữ xin được phép cáo từ."
Ta nhìn theo bóng lưng yếu ớt nhưng thẳng tắp của nàng, âm thầm mỉm cười. Chậc chậc, có phải hay không những người ngày thường dịu dàng mềm mại, lúc tuyệt tình và cương quyết lên đều sẽ dữ dội như vậy?
Ta và Mặc Triêu Ngân - thành phần quần chúng xem kịch và thêm dầu vào lửa, bây giờ cảm thấy kịch đã diễn hết, lửa cũng cháy xong, không còn hứng thú ăn uống nữa liền theo Tuyết Thanh Ly chân trước chân sau rời đi.
Lúc bước ngang qua người Bách Lí Dật, chợt nghe hắn ta đột ngột lên tiếng, âm điệu lạnh lẽo, nước trà trượt xuống từ tóc mai và sống mũi cao ngất kia của hắn, càng làm cho vẻ mặt tra công thêm vài phần cuồng dã yêu dị:
"Vương phi vạn phúc. Hi vọng lần sau gặp lại, vẫn sẽ vạn phúc như thế."
Mặc Triêu Ngân ôm lấy bả vai ta kéo sát lại người hắn, không nói không rằng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bách Lí Dật.
Bách Lí Dật bị hành động của Mặc Triêu Ngân làm cho nét mặt đông cứng. Hắn ta ngước mắt nhìn tiểu thụ, con ngươi tối màu thoáng qua một mảnh phẫn hận chua xót, khóe môi bạc tình lại cong lên thành một nụ cười giễu:
"Hạ thần luôn nghe nói tình cảm giữa Đoan Vương gia và Vương phi vô cùng cầm sắt hòa hợp, tế thủy trường lưu. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy! Vương gia đối với ái thê thật là nhu tình mềm mại, mềm mại như môi của ngài vậy."
Mặc Triêu Ngân nghe xong lời này, sắc mặt trắng bệch đến trong suốt, nắm tay siết chặt đến run rẩy, đôi con ngươi trong suốt màu hổ phách tràn ngập đau lòng cùng khổ sở. Hắn vội vàng nắm lấy tay ta, tâm tình hoảng loạn căng thẳng như dây đàn sắp bị người gảy đứt.
Câu trước ta vốn không quan tâm, nhưng câu sau lại làm nộ khí của ta bộc phát mãnh liệt. Tên cặn bã đê tiện này, trên đời còn có người muốn giành lấy chiếc cup vô địch đê tiện từ tay hắn ta sao?
Nhưng, có lẽ nữ nhân phần lớn đều như vậy. Trong lòng dù nổi sóng to gió lớn cỡ nào, ngoài mặt vẫn là bình tĩnh tựa một hồ nước lặng.
Ta tiến về phía tra công, bàn tay nắm lấy tay tiểu thụ vì thế hơi buông ra, ánh mắt Mặc Triêu Ngân lại càng thêm hoảng loạn. Tâm tình ta ổn định một chút, nhanh chóng nắm chặt lại tay hắn lần nữa, mới khiến cho vẻ hoảng hốt kia của hắn chậm rãi vơi bớt đi.
Bước đến trước mặt tra công, nhận lấy ánh mắt chế giễu xen lẫn tàn độc của hắn ta, ta chỉ nở nụ cười nhẹ:
"Đa tạ lời khen của Đô thống. Môi của phu quân ta đúng là rất mềm, thật ngại quá, đó là do ta không thích những thứ quá thô ráp, nên chàng ấy mới tìm đủ mọi cách bảo dưỡng thật tốt, về sau còn sử dụng lâu dài mà. Đô thống nhìn có vẻ có hứng thú với cách bảo dưỡng kia nhỉ. Ta thấy môi của Đô thống khô nứt thâm tím, ngoài bảo dưỡng không tốt có lẽ còn do chuyện phong nguyệt không được lành mạnh, cần chú ý hơn."
"..."
Bách Lí Dật nghe những lời này, khuôn mặt tái nhợt còn vương nước trà lập tức biến sắc. Nắm tay hắn run lên, muốn nhấc lên nhưng lại cố gắng ép buộc bản thân mạnh mẽ đè xuống, rõ ràng là cực kỳ khao khát cho ta một bạt tai nhưng không thể làm được.
Mặc Triêu Ngân cũng cảm thấy tra công tức giận, nhanh chóng kéo ta trở lại bên cạnh, hai bên tai của hắn không hiểu tại sao lại đỏ lên.
Sau đó, mặc kệ Bách Lí Dật hay cái gì cặn bã khác, ta nắm lấy tay Mặc Triêu Ngân, kéo hắn rời đi, trước khi đi còn lạnh nhạt bỏ lại một câu:
"Bổn Vương phi tất nhiên vạn phúc. Còn nữa, đừng hi vọng quá nhiều vào thứ gọi là "lần sau". Lần này có thể cùng ngươi vui vẻ nói chuyện, nhưng đâu ai biết lần sau có còn tốt đẹp như vậy hay không, ngươi thấy sao?"
Lần sau, chính là không phải ngươi chết thì ta vong.
_________________
Trên đường lớn, tâm trạng của ta vô cùng u ám, bước chân không tự chủ được mà càng lúc càng nhanh, cũng không để ý trên đường còn những gì hấp dẫn, chỉ mang theo sự mất hứng đến cùng cực cứ thế tiến về phía trước.
Chợt, eo ta bị một cánh tay bất ngờ vòng qua, sau đó kéo ngược ra sau. Lúc ta đứng vững lại bước chân, bản thân đã bị một người ôm lấy từ phía sau, hơn nữa đầu hắn còn cúi thấp, vừa vặn để ta thấy rõ hàng mi như nan quạt ủ rũ buông xuống của hắn, tạo thành một cái bóng mờ nơi viền mắt. Hàng mi dài là thế, nhưng không thể che giấu đi sự ủy khuất buồn bã trong con ngươi màu nâu nhạt.
Người trên đường vì hành động này của Mặc Triêu Ngân, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía chúng ta.
"Triêu Ngân, buông ra." Ta hạ thấp giọng, gặp phải tình cảnh này, có ai mà không biết xấu hổ chứ?
"Không buông!" Mặc Triêu Ngân đột ngột nói lớn, nói xong lại cắn môi, vô cùng ủy khuất tội nghiệp.
Ta thở dài, nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán xung quanh ngày một lớn hơn, bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay căng cứng của hắn, nhàn nhạt trấn an:
"Xe ngựa ở phía trước, đợi lên xe rồi ôm tiếp."
"..."
Mặc Triêu Ngân lúc này mới rầu rĩ ừ hử một tiếng, nhưng lại chuyển sang nắm tay ta, hơn nữa còn nắm thật chặt. Ta nhận thấy tâm trạng bất an của hắn, vì vậy cũng nắm lại tay hắn, các ngón tay đan xen không một kẽ hở, nhiệt độ từ đối phương truyền đến hòa cùng một chỗ, hai bên đều chậm rãi ấm lên.
Về sau, khắp kinh thành lại đồn thổi Đoan Vương phi là ta không kiêng dè lễ giáo, cùng Đoan Vương gia ân ái quá mức trên đường lớn giữa thanh thiên bạch nhật, làm đau vô số đôi mắt của dân chúng qua đường.
"..."
Mẹ nó, ân ái? Ân ái quá mức? Ân ái quá mức cái đầu đám bát quái rảnh rỗi các ngươi! Chúng ta chỉ ôm chưa được một phút cùng nắm tay thôi được không?
Tất nhiên, đó lại là chuyện về sau.
Trở lại xe ngựa, vừa mới yên vị ở trong khoang xe, Mặc Triêu Ngân đã chồm, đúng vậy, chính xác là chồm về phía ta, sau đó ôm ta chặt đến mức khiến ta muốn tắt thở ngay tại chỗ.
"..." Con Husky này!
"Cơ Anh, đừng giận ta." Tiếng tiểu thụ ủ rũ truyền tới. Sau đó, hắn lại bắt đầu thói quen thường ngày, dùng cằm cọ cọ vào mặt ta.
Mẹ nó, may mà đã cạo râu sạch sẽ rồi!
Ta bất đắc dĩ lắc đầu. Ta không giận hắn, ta biết hắn không có lỗi gì ở đây cả. Tình cảm đâu phải là thứ mà con người có thể điều khiển tùy ý được? Trước kia hắn thích Bách Lí Dật, đâu phải lỗi của hắn. Cái khiến cho ta khó chịu chính là những lời lẽ ti tiện kia của Bách Lí Dật đối với tiểu thụ ngày hôm nay. Cảm giác nam nhân mình yêu bị một kẻ khác tơ tưởng lại buông lời cợt nhả như vậy, thực sự khiến ta vô cùng khó chịu cùng phẫn nộ.
"Cái gì? Nàng vẫn không thể không giận ta sao?" Tiểu thụ thấy ta lắc đầu, cuống quít nhìn ta, vòng tay lại càng siết chặt, con ngươi xinh đẹp màu hổ phách như gợn lên những đợt sóng cao thấp không đều.
"..." Tiểu thụ, có thể dùng sóng não của người bình thường để nói chuyện với ta không?
Sao hắn có thể suy luận được cái lắc đầu của ta thành ra như vậy chứ? Người bình thường hẳn phải nghĩ được ta không giận mới phải, còn tên thần kinh khó nắm bắt này lại cho rằng ta "không thể không giận".
"Ta không giận." Ta co rút khóe miệng, giải thích với hắn. Tên hỗn đản này nếu ta không nói rõ ra, sóng não của hắn chắc chắn tiếp tục đi xa hơn nữa, có khi còn bị người ngoài hành tinh bắt được.
"Nàng lắc đầu hai cái mà." Vẻ mặt Mặc Triêu Ngân ủy khuất tội nghiệp, nhưng giọng nói đã dần dịu đi.
"..."
Ta nên tự kiểm điểm lại xem vì sao lại thích hắn.
Đưa tay đẩy hắn ra, Mặc Triêu Ngân lại sáp lại gần hơn. Sau vài lần như vậy, ta nghe thấy giọng nói đầy bất lực của chính mình vang lên:
"Triêu Ngân, có nhiều khi ta nghĩ, ta giống một chú chó, còn chàng lại y hệt một khúc xương."
"Không phải ta mới giống một chú chó sao?" Mặc Triêu Ngân nghiêng đầu, tròng mắt mở to mang chút suy tư thắc mắc, trông rất đơn thuần vô hại.
"..." Ta tại sao lại thích hắn? Tại sao?!
Nhìn thấy vẻ mặt ta đang dần đen xuống, Mặc tiểu thụ mới vội vội vàng vàng ngồi nghiêm túc suy nghĩ lại. Cuối cùng, hai mắt hắn sáng lên, cánh tay đang ôm ta kéo mạnh cả người ta về phía mình, vui vẻ nói:
"Nàng là chó, ta là xương. Ý là nói ta có sức hấp dẫn vô cùng vô cùng lớn với nàng hả?"
"Không, chàng làm ta muốn đem chàng đi chôn."
"..."
Mặc Triêu Ngân nhanh chóng trở thành trái cà tím gặp sương. Cánh tay hắn ôm ta dần dần buông ra, sau đó tên gia hỏa kia ngồi cách ta một khoảng, giống như là cách ly khỏi dịch bệnh vậy. Cái đầu hắn quay ngoắt sang hướng khác, "hừ" một tiếng thật khẽ.
Gân xanh trên trán ta nảy lên, quả trứng thối này không ngờ lại giận ngược ta!
"Triêu Ngân, giận ta?" Khóe mắt ta co rút, đưa tay chọc chọc một bên vai tiểu thụ, khô khan mở lời.
Mặc Triêu Ngân không nói không rằng, chỉ lắc đầu hai cái.
Ta thấy hắn lắc đầu, thì ra tiểu thụ chỉ là bệnh khó ở tái phát, vì vậy gật đầu với hắn: "Không giận là tốt rồi, về nhà uống nhiều thuốc an thần vào là ổn."
"..."
Không ngờ, tiểu thụ lại quay đầu lại trừng ta, ủy khuất trong mắt hắn ngày một lan rộng. Hắn mím môi, sau đó hầm hừ lên tiếng: "Ta lắc đầu hai cái, có nghĩa là không không giận nàng. Mà không không giận nàng, nghĩa là có giận nàng."
"..."
Ta muốn hưu phu!
Bình tĩnh, bình tĩnh, hắn chỉ là một tên thần kinh không giống người thường. Tuyệt đối phải bình tĩnh!
Đợi cho tâm tình ổn định lại một chút, ta mới ngồi sát lại gần hắn hơn. Mặc Triêu Ngân thấy vậy liền mím chặt môi, nhưng rồi vẫn ngồi im không nhúc nhích. Ta mỉm cười, từ từ nắm lấy tay hắn, sau đó chủ động dựa vào vai hắn, nhẹ giọng:
"Ta nói thật, chuyện quá khứ trước kia ta không đổ lỗi cho chàng. Tình cảm không phải là thứ mà chàng và ta có thể kiểm soát được, giống như lúc đầu ta không muốn thích chàng..."
"Cái gì? Nàng lại có thể không muốn thích ta?!" Mặc Triêu Ngân trợn tròn mắt tức giận, lồng ngực vì kích động mà phập phồng lên xuống.
"...Im miệng!" Ta giật giật khóe miệng, không nhịn được mắng hắn. "Chàng có thể nghe cho hết được không hả? Mẹ nó, không phải bây giờ đã thích rồi đấy à?"
Mặc Triêu Ngân bặm môi ủy khuất, không thèm ôm ta mà cũng không có ý đẩy ta ra. Ta bực bội vòng tay ôm ngang eo hắn, hừ mũi: "Chuyện làm ta không vui chính là có kẻ vẫn còn mơ tưởng đến phu quân ta. Còn dám đem chuyện hôn chàng để chọc tức ta! Mẹ nó, cái giọng điệu đê tiện đó, thật sự khiến ta muốn gϊếŧ chết hắn ta ngay lập tức!"
"Ta không thích hắn ta nữa." Tiểu thụ cúi đầu, tóc mai như nhành liễu mỏng manh rũ xuống, ỉu xìu nói.
"Ta biết." Ta ngẩng mặt lên, mắt đối diện với đôi con ngươi màu hổ phách của hắn, mỉm cười nói. "Chàng hiện tại thích ta."
Mặc Triêu Ngân ngẩn ra một lúc, sau đó mới vòng tay ôm lại ta, cằm gác lên đỉnh đầu ta, yết hầu hắn rung lên, trong giọng nói có chút nghèn nghẹn:
"Nhưng ta đã từng hôn hắn, hơn nữa còn là do ta chủ động. Ta không thể thay đổi được quá khứ."
Ta nghe xong, cũng chưa định nói gì, chỉ chậm rãi đưa bàn tay của mình lên môi hắn cọ xát vài cái, sau đó ta rướn người, lấy môi mình phủ lên môi hắn. Cả người Mặc Triêu Ngân cứng đờ lại trong giây lát, ánh mắt trở thành một mảnh mênh mông mù mịt. Nụ hôn chỉ phớt qua như gió thoảng, nhẹ nhàng an nhiên. Hai cánh tay ta vòng qua cổ hắn, khóe miệng kéo lên thành một đường vòng cung:
"Quá khứ không thể thay đổi, nhưng hiện tại và tương lai đều có thể. Trước kia ta đã nói, quá khứ không quan trọng, hiện tại mới là quan trọng nhất. Hai chúng ta đều là hiện tại của nhau, cũng sẽ trở thành tương lai không thể tách rời."
Trong một thoáng mơ hồ, ta thấy viền mắt Mặc Triêu Ngân nhiễm một chút hồng nhạt, nhưng rất nhanh biến mất, tựa như ảo giác chưa từng tồn tại. Bỗng nhiên, hắn đột ngột cúi xuống, đem cả khuôn mặt cùng tóc mai vùi vào cổ ta, giọng nói thấp đến cực điểm:
"Cơ Anh, ta muốn về nhà. Đồ ăn ở bên ngoài không ngon, chơi cũng không vui. Về nhà rồi, ta sẽ xuống bếp nấu cho nàng ăn, chúng ta sẽ không bị ai quấy nhiễu nữa."
Ta bị tóc hắn chạm vào cổ có chút ngứa, mỉm cười xoa lên mái tóc đen dài sau gáy tiểu thụ, nhanh chóng nói ra một chữ: "Được."
Tiếng xe ngựa bị âm thanh hỗn tạp ồn ào từ kinh thành che lấp. Bên trong khoang xe, ta và mặc Triêu Ngân cùng tựa vào nhau, bàn tay nắm lấy đối phương đều đan xen không một kẽ hở, một mảnh an yên ấm áp.
Tuy nhiên sẽ khá hoàn hảo nếu không có một màn đối thoại như thế này:
"Cơ Anh, tuy rằng chó thích chôn xương, nhưng nó vẫn rất thích xương mà phải không?"
"Nếu như có thịt, vậy chắc sẽ thích thịt hơn."
"Nàng dám thích thịt!"
"Im miệng!"
"May mà ta vừa có xương lại vừa có thịt."
"..."
_______________________
Trở về Vương phủ, Mặc Triêu Ngân quả thật xuống bếp làm cơm. Hắn đuổi hết tất cả đại trù ra khỏi thiện phòng, đồng thời cho họ nghỉ việc một ngày, ngân lượng vẫn phân phát như cũ, sau đó mới vén cao tay áo, thành thục đem rau củ quả cùng thịt ra, vô cùng có kinh nghiệm mà thái lát, cắt khúc, băm nhỏ, khiến cho ta nhìn đến hoa cả mắt.
Lam ma ma cũng không ngăn hắn, hơn nữa bà còn dẫn hạ nhân đi ra chỗ khác, để lại không gian cho hai người chúng ta. Diệp Trúc trước khi theo Lam ma ma rời khỏi còn rưng rưng nước mắt, bí mật dúi vào tay ta một lọ thuốc chữa tiêu chảy, thì thầm dặn dò:
"Vương phi, nô tì sẽ cố gắng đọc hai bài, à không, hai bài hơi dài. Nô tì sẽ cố gắng đọc một nửa bài kinh cầu phúc cho người, người hãy bảo trọng đó!"
"..." Thật là một nha hoàn khiến lòng người rơi lệ mà!
Ừ, chính là rơi lệ vì tức giận đấy!
Bây giờ thiện phòng chỉ còn lại ta và tiểu thụ bận bịu làm cơm. Mặc Triêu Ngân vén cao tay áo, tạp dề cổ đại đơn giản màu trắng buộc chặt ngang hông, trông hắn lúc cắt thái thức ăn vô cùng chăm chú, lúc nấu nướng lại tất tả xoay vòng, một lúc lại chạy tới nơi này thêm nước, một lúc lại đi qua chỗ kia giảm lửa, khuôn mặt vì vậy bị nhọ nồi và than củi làm cho lấm lem, nhưng lại phá lệ ấm áp ôn nhu. Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn xuống bếp, mặc dù trước đó bị giam lỏng đã ăn qua không ít các món hắn làm, cảm nhận tay nghề ngày một tiến bộ của hắn. Bây giờ được tận mắt chứng kiến như vậy, trong lòng nhiều thêm vài phần ngọt ngào đáng yêu.
Ta đứng dựa vào thành cửa ngắm hắn một lúc, sau đó mới chậm rãi tiến lại phía tiểu thụ, nhận lấy miếng thịt xông khói từ tay hắn, cười nhẹ:
"Ta làm cùng chàng."
Tuy ta nấu ăn không thể xem là quá ngon, nhưng mức độ khá cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Mặc Triêu Ngân hơi ngẩn ra, sau đó cũng mỉm cười dặn dò: "Cẩn thận bị cắt vào tay."
Thấy ta gật đầu hiểu rõ, hắn mới tiếp tục làm việc của mình, thỉnh thoảng sẽ ngước lên nhìn ta có bị làm sao hay không, cả tay và khuôn mặt đều bị than củi làm cho lem luốc hết cả.
Trong lúc chờ nước sôi và dầu nóng lên, ta rút khăn tay từ trong ống tay áo ra, nhẹ nhàng lau mặt cho tiểu thụ, dở khóc dở cười: "Thật giống một con mèo."
Mặc Triêu Ngân được đà lấn tới, dùng mặt cọ vào tay ta, làm tay ta cũng bị nhiễm một chút bột than đen sì, bản thân lại thấp giọng: "Meo!"
"Ta không thích mèo."
Mặc Triêu Ngân: "Gâu!"
"..." Được rồi, ta đầu hàng!
Lúc này, ánh sáng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, bao trùm cả thiện phòng toàn mùi dầu muối củi lửa, lướt trên từng khóe mắt và nụ cười hạnh phúc của ta và hắn. Ngoài trời, tiếng chim trú đông gọi đàn từ xa văng vẳng vọng tới, tiếng lá cây rơi rụng bị gió cuốn đi rồi nhanh chóng đáp xuống, vương vãi phủ đầy mặt đất, từng áng mây thưa thớt trôi về phía chân trời, để lại vài tia sáng lẻ loi ngày đầu đông thanh lạnh nhưng cũng vô cùng dịu dàng. Tháng ngày như vậy, thật khiến cho người ta phải ước ao tìm kiếm.
Là tháng ngày của bình yên.
Bình yên khi ta và hắn cùng nhau ở một chỗ, giống như những đôi phu thê bình thường đơn giản mà yêu thương nhau, có thể vì đối phương xuống bếp, vì đối phương lau vết bẩn cùng mồ hôi, vì đối phương mà vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng...bình yên không bao giờ là mãi mãi, hơn nữa còn luôn là thứ tốt đẹp để che đậy mưa giông bão tố ập đến phía sau.
Thời gian tốt đẹp mà ta và Mặc Triêu Ngân có như hiện tại, chỉ ngắn ngủn kéo dài đến một tháng sau đó.
Một tháng sau, cũng là lúc một đạo thánh chỉ hạ xuống, sắc phong Mặc Triêu Ngân, cùng Túc Vương Mặc Thụy Uyên làm phó tướng, dưới sự dẫn dắt của Hộ Quốc đại Tướng quân giương cao chiến kỳ, phụng mệnh xuất chinh công chiếm Bắc Tuyên, ngoài ra còn thượng vị cho Bách Lí Đô thống phục chức Phiêu Kị Tướng quân, trợ giúp hai vị Vương gia tiêu diệt địch quốc, khải hoàn trở về.