Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký
Từ khoá mà ta nghe được nhiều nhất khi nói về nhân vật chính là: lạnh lùng, bá đạo, lãnh khốc, vô tình, lạnh lẽo như băng sơn vạn năm, gϊếŧ người không ghê tay, dùng máu người viết nên tên tuổi, một tay che trời, âm trầm bất lộ,...
Ta thực không đỡ nổi với mấy thuyết nam chính này. Cũng may cái vị mà ta nhận lời bẻ thẳng cũng chỉ nằm trong phạm vi một từ khoá "bá đạo" mà thực chất là trẻ con.
Nhưng, cái khiến ta đau đầu nhất là thân phận hắn, cũng giống như định luật gia thế các nam chính khác, lấy quyền làm ngươi tàn phế, lấy tiền đập phát chết ngươi: tam hoàng tử Thiên Lăng quốc.
Quốc gia này có quy củ, trừ phi là được phong vương hoặc phạm tội bị trục xuất, nếu không chưa đến mười tám tuổi sẽ không được ở riêng, Mặc Triêu Ngân lại mới chỉ mười sáu tuổi.
Vì cái thân phận chết tiệt như vậy, thêm nữa hắn còn chưa được phong vương, vì vậy mà ta - thân là con dâu hoàng thất, cũng phải sống trong ngôi nhà lớn mang tên hoàng cung.
Mà đã sống trong hoàng cung thì sẽ có lễ nghi, mà đã có lễ nghi thì không thể thiếu thỉnh an buổi sáng. Nhưng, điều khiến ta khó chịu ở đây không phải lễ vấn an thức dậy từ canh tư, mà là đối tượng gặp mặt - Hoàng đế và Lan Quý phi.
Hoàng đế Thiên Lăng quốc thượng triều sáu ngày, một ngày còn lại lệnh cho con cháu mỗi sáng sớm đều phải đến Chiêu An điện thỉnh an, ý là muốn biểu hiện ra một gia đình hòa thuận cho thiên hạ nhìn xem. Ngày thỉnh an như vậy là vào hôm nay, sau hai tháng ta xuyên tới thế giới tiểu thuyết, mấy ngày trước còn có thể lấy lí do bị bệnh để tránh, nhưng bây giờ không thể tránh tiếp được nữa.
Mặc Triêu Ngân được thiết định trong nguyên tác là một vị hoàng tử đơn thuần, do một sủng phi quá cố hạ sinh, ngoại thích ủng hộ vững chắc, vì vậy bị nữ nhân thống lĩnh lục cung lúc này, tức Lan Quý phi luôn gây khó dễ, Hoàng đế cha hắn thì thờ ơ vô cùng, mắt nhắm mắt mở nhìn hắn tự sinh tự diệt. Mặc Triêu Ngân vì vậy dần khoác lên cho mình vẻ ngoài đầy gai mà tác giả gọi là "bá đạo", nhưng tâm hồn không vì tranh đấu chốn cung cấm mà vấy bẩn, chỉ cầu mong tránh khỏi thị phi tà ác.
Vẫn là câu cũ, đúng là cái số bị ngược từ trong trứng nước!
Ta thở dài, Lan Quý phi này chắc đóng vai trò rất quan trọng trong việc tiểu thụ xa lánh nữ nhân đi!
Ta cũng hiểu được phần nào Bách Lí Dật khiến hắn nhất kiến chung tình, có lẽ là do đồng cảm với sự cô độc bi thương của hắn ta, sau đó dần bén rễ thành tình yêu cố chấp.
Trở lại thực tại, ta nhìn Mặc Triêu Ngân bạch y phóng khoáng trước mắt, tuấn tú tiêu sái, vết bầm nơi khóe môi không biết dùng thuốc gì đã tan gần hết trong một đêm, ta rất không tốt cười gian trong lòng: ngươi cô độc phải không? Ngươi lạnh lẽo phải không? Vậy ta đây liền bùng cháy hết công suất cho ngươi coi!
Hôm nay không giống thường ngày, Mặc Triêu Ngân vì áy náy lúc trước tự động tới tìm ta cùng đi đến Chiêu An điện vấn an. Ta rất không tốt vui vẻ trong lòng, tiếp tục đi, áy náy là căn nguyên của mọi dây mơ rễ má sau này, đây đúng là khởi đầu tốt đẹp để dẹp bỏ bài xích nữ nhân trong hắn.
Ta dựa vào đám người Diệp Trúc sửa soạn thật tốt, tiến lại bên cạnh hắn.
Mặc Triêu Ngân từ trên nhìn xuống ta, đầu mày cuối mắt rất không kiên nhẫn, kiêu ngạo chất vấn:
"Quá lâu rồi!"
Ta giật giật khóe miệng, hỗn đản này, phải sửa! Tên này không biết rằng Vệ Cơ Anh thích hắn, lại nghĩ đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị sắp đặt khiến đôi bên không ưa nhau, vì vậy đối với nàng vô cùng kênh kiệu, ngạo mạn.
Ta bước chân chậm lại, giả bộ ho hai tiếng, ra vẻ "dù thiếp yếu đuối nhưng vẫn phải vờ mạnh mẽ trước mắt chàng", nói: "Là do sức khỏe của thiếp đã chậm trễ chàng!"
Ta bị "bệnh" là do chứng kiến hắn hôn nam nhân ngay trong nhà, hắn còn muốn tiếp tục kiêu ngạo nữa không?
Quả nhiên, Mặc Triêu Ngân cứng người lại, sau đó quay mặt đi không nhìn ta, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn ba phần:
"Đi thôi!"
Ta vui vẻ đi lại đứng bên cạnh hắn, lại như vô tình ngẩng lên nhìn hắn, đúng lúc hắn quay đầu lại, hai ánh mắt giao nhau, ta không ngại ngùng gì, nở nụ cười xán lạn.
Mặc Triêu Ngân lập tức sững sờ.
Hừm, chỉ là cười thôi mà? Khuôn mặt của ta thật sự có mị lực như vậy sao? Tốt rồi, tối về phải ghi ngay vào cẩm nang bẻ thẳng là: quan trọng nhất vẫn là da mặt đẹp.
Mà khoan, ta là đang khen ta, hay là đang khen Vệ Cơ Anh? Thôi thì sao cũng được, làm người thì đôi lúc phải tự luyến một chút mới có thể sống tốt.
Ta lại càng thắc mắc hơn, Vệ Cơ Anh sao trước kia vẫn không thể khiến tiểu thụ ưa thích, trong khi một nụ cười của nàng đã khiến hắn sững sờ? Ta lục lại kịch tình, à ra vậy, vì vấn đề gia đình bên ngoại nên nàng không thích cười. Nếu thế thì tên thụ kia sững sờ là vì sợ hãi chứ không phải ngẩn ngơ trước nữ sắc à? Thật đáng buồn!
Mặc Triêu Ngân hồi thần nhanh chóng, không nhìn ta nữa mà buông lời chất vấn: "Nhìn vẻ mặt ngươi lấy đâu ra dáng vẻ bị bệnh?"
Ta giật giật khóe miệng, thái độ như vậy...thì ra là sửng sốt vì sợ hãi thật. Sau cùng, vẫn là ta mỉm cười thật dịu dàng nói: "Điện hạ nói phải!"
"Ngươi bị ma nhập sao?" Mặc Triêu Ngân vẻ mặt kinh dị nói với ta.
Cơ mặt ta co giật, kiềm lại ham muốn đánh người đến tàn phế, giọng điệu thân thiện: "Điện hạ nghĩ nhiều, thần thiếp chỉ muốn đối tốt với chàng hơn...không được sao?"
Bất ngờ là, sau lời này, ta đã thành công khiến cho mặt của tiểu thụ đờ ra, sau đó dần bị rặng hồng bao phủ. Ta ngốc ngốc hồi lâu, bất chợt hiểu ra, ồ là vậy à, bất kể gái trai lưỡng tính 3D, được ai đó quan tâm yêu thích đều sẽ không tránh khỏi cõi lòng biến hóa. Cả Bách Lí Dật cũng thế, dù lần tỏ tình của Mặc Triêu Ngân khiến hắn phẫn nộ, nhưng vẫn để lại cái gì đó ghim chặt xuống tâm tình, nhổ mãi không ra.
Chỉ tiếc cho Vệ Cơ Anh không hiểu đạo lí này. Nàng dù thích Mặc Triêu Ngân nhưng lại không nói ra, yêu hắn trong thầm lặng.
Ta không đợi hắn ngại ngùng xong, cúi đầu ý muốn hắn đi trước, bàn tay cố cách xa hắn một khoảng cách an toàn, bởi ta biết, hắn ghét bị nữ nhân đụng chạm. Muốn thay đổi một người thì phải hiểu rõ người đó, cái này ta đã tra trong thông tin tiểu thuyết mà NPC đã nhồi nhét vào não ta lúc trước.
Lúc cúi đầu, ta cảm thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu mình, thật lâu mới dời đi, sau đó là bóng dáng hắn lướt qua ta. Ta mỉm cười, đứng dậy rồi từ tốn tới bên cạnh hắn.
Chúng ta, một đoàn người, theo sau là đám Diệp Trúc cùng Cẩn Huân - hộ vệ thiếp thân của Mặc Triêu Ngân, một đường thẳng hướng Chiêu An điện.
Chiêu An điện tráng lệ, so với Quân Mặc cung của Mặc Triêu Ngân thì đúng là vàng khối so với vàng đận, khiến ta rất ngứa mắt.
Xem xem, thềm ngọc lưu ly có sáng mù mắt ta không?
Cột rồng dát vàng có đè chết ta không?
Rèm châu, minh châu, huân hương,...có thứ nào là không xa xỉ chứ?
Sau cùng, ta vẫn là nhịn lại thưởng thức, quy quy củ củ đi bên cạnh Mặc Triêu Ngân hướng tới hai bóng dáng trên đại điện.
Thiên Lăng đế ngự trên long ỷ, tuổi mới gần ngũ tuần mà đã như lão già tám mươi, sắc mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt sắc bén, dung mạo có vài phần tương tự Mặc Triêu Ngân, khí thế mười phần nhìn xuống chúng ta. Ngồi bên cạnh ông ta là vị đang được phong vân thịnh sủng lúc bấy giờ - Ngọc Dung cung Lan Quý phi. Bà ta nhan sắc như họa, mày như núi xa, môi tựa cánh đào, tuổi đã tứ tuần nhưng do bảo dưỡng tốt nên nhìn vào chỉ mới đôi mươi, cung trang màu đỏ cùng khổng tước kim bộ diêu vàng sáng càng làm tăng thêm sự yêu diễm bức người, biểu cảm quyến rũ xem kịch vui. Mà dưới chân hai vị này, phu thê Thái tử cùng các Hoàng tử, Công chúa, phi tần có địa vị cao đều có mặt đầy đủ, nghiêm cẩn kính lễ.
Ta lúc này đang trong chế độ "hiền lương thục đức", vì vậy không tiện đánh giá mỗi người ở đây, chỉ duy nhất chú ý vị Lan Quý phi - cội nguồn vấn đề giới tính của Mặc Triêu Ngân.
Hoàng Hậu Thiên Lăng quốc đã tạ thế hai mươi năm, vậy nên bà ta là người nắm giữ lục cung lúc này, lại thêm ngoại thích vững chắc - bào muội của Lan Thừa tướng, vì vậy ân sủng vô biên, còn được đặc cách cùng lão Hoàng đế nhận lễ thỉnh an ở Chiêu An điện. Nhưng hôm nay bà ta lại mặc một thân đỏ chót - màu sắc dành cho bậc mẫu nghi thiên hạ, đầu cài trâm khổng tước bằng bạc, vô cùng tuyệt sắc quý khí!
Ta vặn vẹo não bộ, cố gắng nhớ thêm kịch tình, lại nhìn thấy điệu bộ của vị Quý phi này, trong thâm tâm nhăn nhó trầm mặc: Ấy, đây không phải sắp tới tiểu kịch ngược thụ lần đầu tiên từ khi ta xuyên qua sao?