Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký
Mặc Triêu Ngân cứ vậy rời đi, rất lâu không thấy trở về, Thanh Ninh đã đưa theo cung nhân ra ngoài tìm, còn Diệp Trúc ở lại trách móc ta:
"Nương nương tại sao lại cãi nhau với điện hạ như thế? Điện hạ lúc bỏ đi trông vô cùng không tốt, sao nương nương không thể nhường nhịn điện hạ một chút chứ?"
Nghe Diệp Trúc nói vậy, ta gập quyển sách đang đọc dở trên tay lại, vẻ mặt tuy bình tĩnh, nhưng đáy lòng gợn sóng.
Ta khá lo sợ, nếu hắn chán ghét ta rồi, chuyện gì ta làm hắn cũng sẽ không vừa mắt, kể cả có dâng mỹ nhân cũng bị ghét bỏ, một loạt chuyện ta tính làm sau này cũng cứ vậy mà bị ngâm nước nóng. Nhưng, dường như trong cảm giác lo sợ này, ta còn lo hắn tâm trạng hỗn loạn đi lung tung trong Hoàng cung gây chuyện, rước họa lên đầu, bị đánh, bị mắng.
"Ngươi đến thiện phòng nói với đại trù làm một ít bánh hoa mai mà điện hạ thích ăn. Điện hạ sáng sớm không ăn, lúc về thấy đồ mình thích tâm trạng sẽ tốt hơn."
Ta thở dài, lên tiếng phân phó Diệp Trúc. Diệp Trúc nghe vậy, vuốt vuốt cái mũi cười nói: "Nô tì biết nương nương vẫn quan tâm tới điện hạ mà!"
Sau đó nàng mới hớn hở chạy đi.
Ta chỉ cười cười, không quan tâm sao được, hắn là sợi dây cứu mạng ta, cũng là lụa trắng treo cổ ta, ta không thể mặc kệ như vậy.
Hơn nữa, chuyện này cũng là do ta quá nóng nảy mà ra.
Nhưng không ngờ, ta ngồi đợi đến tối mịt cũng không thấy Mặc Triêu Ngân trở về, đám người Thanh Ninh ra ngoài tìm cũng không thấy hồi cung, đĩa bánh hoa mai đặt trên bàn đã nguội lạnh.
Giữa lúc ta không thể ngồi yên nữa, định tự mình đi tìm người thì ngoài cửa cung bỗng nhiên náo nhiệt. Vội lấy thêm áo choàng khoác vào, ta gọi Diệp Trúc cùng ta ra ngoài.
Không nghĩ tới, khung cảnh bên ngoài lại đặc sắc thế này. Túc Vương điện hạ vẻ mặt bất đắc dĩ, khoác vai Mặc Triêu Ngân khập khà khập khiễng, sắc mặt đỏ bừng nhăn lại, phía sau là đám người Thanh Ninh, khuôn mặt ai nấy đều xanh trắng khó coi.
Ta lo lắng tiến lên mấy bước, chợt ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, chưa kịp hỏi chuyện thì Túc Vương phía trước đã lên tiếng: "Đệ muội xin thứ tội cho vi huynh. Ta hôm nay nhập cung gặp mẫu phi, trên đường trùng hợp bắt gặp tam đệ trên đường, không ngờ lại bị hắn tâm trạng rầu rĩ kéo đi uống rượu trong đình. Tam đệ dường như cảm thấy rất tệ, uống từ chiều đến tối, bây giờ thì trở nên như thế này."
Ta nhìn Mặc Triêu Ngân say quắc cần câu, vừa bực vừa thẹn cúi đầu với Túc Vương: "Thần muội thay mặt điện hạ tạ ơn và xin lỗi vì đã làm phiền tới Vương gia."
Tên nhóc này, hắn mới được bao nhiêu tuổi? Hắn còn chưa phải thanh niên! Uống rượu sao? Uống rượu rồi còn say thành cái dạng này?
Túc Vương thấy ta như vậy, cười ha hả: "Không, chuyện này thì đâu có gì! Trái lại là ta, ta nên cảm ơn đệ muội chuyện của mẫu phi ta lần trước."
Ra là chuyện xạ hương, thì ra hắn ta cũng đã biết chuyện.
Đang định nói với Túc Vương vài câu khách sáo, tên thụ kia bỗng dưng động đậy, hắn khẽ mở đôi mắt mông lung không có tiêu cự, yếu ớt thì thào một tiếng: "Ta không muốn...như vậy."
Nói xong, hắn vùng ra khỏi Túc Vương, bước chân lảo đảo đi về hướng ta, không may nửa đường bị vấp, cả người cứ thế đổ ập xuống. Ta theo bản năng tiến lên đỡ lấy, cuối cùng cũng đỡ được, suýt thì bị đè chết. Mặc Triêu Ngân lại bất tỉnh, cằm gác lên hõm vai ta, hai tay ôm lấy cổ ta, dường như bị rượu làm cho bụng khó chịu, hắn rên lên vài tiếng rất khẽ.
"Điện hạ!"
Xung quanh khi Mặc Triêu Ngân vấp ngã có vài tiếng kêu thất thanh nổi lên, cả Túc Vương cũng không nhịn được vội vàng bước tới. Phải biết cái mặt đẹp trai này của Mặc Triêu Ngân bị đập xuống đất thì đúng là vô cùng đáng tiếc!
"Ha ha, nếu tam đệ đã trao trả cho tam đệ muội rồi, vi huynh không còn chuyện gì làm nữa, hoàng cung cũng đến giờ đóng đại môn rồi, ta xin cáo từ trước." Túc Vương thấy tình cảnh diễn ra như thế, cười ha hả rồi chắp tay nói lời tạm biệt.
Ta thở dài, nhìn ta và Mặc Triêu Ngân bây giờ chắc rất khôi hài đi! Sau cùng, ta chỉ đành gật đầu với Túc Vương, cũng nói câu cáo từ, sau đó phân phó Thanh Ninh cùng Diệp Trúc tiến tới dìu Mặc Triêu Ngân về tẩm điện của hắn giúp ta. Không nghĩ tới tên này lại là một miếng keo dính chuột, dù hôn mê bất tỉnh cũng bám cứng trên người ta, đè ta suýt chết, vẫn là Thanh Ninh cùng Diệp Trúc tiến lên đỡ lấy một phần trọng lượng cơ thể hắn, cùng ta khó khăn đưa tên này về phòng. Tên nhóc này nhìn thì gầy nhưng thật sự rất nặng!
Về tới tẩm điện, ta đẩy mãi mới đẩy được hắn xuống giường, sau đó lại bảo Diệp Trúc đi nấu canh giải rượu, gọi Thanh Ninh phân phó cung nhân đem nước ấm tới lau người cho Mặc Triêu Ngân, cuối cùng cho mọi người lui hết ra bên ngoài.
Thanh Ninh sau chuyện xạ hương lần trước đã thoải mái với ta hơn, nhưng sau chuyện hôm nay đã hoàn toàn khôi phục bộ dáng lúc trước. Ta biết, nàng hơn Mặc Triêu Ngân sáu tuổi, nhận lời ủy thác của Vân phi chăm sóc hắn từ năm hắn mười tuổi, trong kịch bản có nói nàng xem tên thụ giống như đệ đệ của mình vậy, thấy hắn bị ủy khuất sao lại không tức giận với ta được chứ?
Ta chỉ làm như không thấy nhìn nàng xoay người đi, sau đó mới tiến hành cởi giày, tất chân cùng ngoại bào cho Mặc Triêu Ngân, uống nhiều rượu như vậy chắc sẽ rất nóng, rất khó chịu. Mặc Triêu Ngân vì động tác của ta mà nhân mày, sau đó sắc mặt mới dần hòa hoãn, nhưng vẫn đỏ bừng như cũ.
Khi nước được đưa tới, ta rời khỏi cạnh giường đi đến bên cửa, nhận nước ấm từ cung nhân. Ta thực ra muốn dùng nước lạnh, nhưng bây giờ đã là mùa đông, lấy nước lạnh lau cho hắn không khéo lại hại hắn bệnh ra không nói, chậm trễ chính sự ba ngày tới mới là phiền phức.
Chợt, sau lưng ta có tiếng động, ta xoay người lại xem xét, lập tức thấy cái người đáng lẽ đang mê man bất tỉnh đã ngồi dậy từ lúc nào. Hắn ngồi trên giường, tay chống lên mép giường, mái tóc đen dài đã có điểm rối loạn, đầu cúi gằm xuống, dáng vẻ đáng thương như con cún nhỏ bị bỏ rơi.
"Điện hạ, nằm xuống đi." Ta đặt chậu nước xuống ghế nhỏ, không kiên nhẫn nói với Mặc Triêu Ngân.
Không ngờ tới tên này vẫn cứng đầu như vậy, vẫn cố chấp giữ nguyên tư thế, đầu lại cúi thấp hơn. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn ta, gương mặt mê man tiều tụy, ánh mắt mông lung có một tia khổ sở.
"Ta không cố ý." Mặc Triêu Ngân nói giọng khản đặc.
Ta im lặng.
Hắn thấy ta như thế, càng gấp gáp hơn. Như nhớ đến chuyện gì đó, hắn đưa một tay lên ôm đầu.
"Ta rất tức giận, rất thất vọng! Ta cứ nghĩ Hoàng cung này sẽ chỉ có người chán ghét ta thôi, nhưng hắn muốn gϊếŧ ta. Hắn là đệ đệ của ta, hắn muốn gϊếŧ ta, hắn giương cung không chút do dự..."
Giọng nói của hắn ngày càng khàn đi, Mặc Triêu Ngân run rẩy bó gối, vùi đầu vào trong, bất an đau lòng. Thấy hắn như vậy, không hiểu sao trong lòng ta dâng lên cảm giác xót xa. Không nghĩ tới hắn bình thường ngạo kiều, trong lúc say lại yếu đuối như vậy, dường như bao nhiêu uất ức đè nén bình thường đều bộc bạch ra hết cả.
Tên này tuy thông minh, nhưng hắn bản tính đơn thuần, chưa bao giờ muốn hại ai. Xem ra lúc hắn hãm hại Mặc Chi Thành, trong lòng cũng không mấy dễ chịu.
Ta đi đến, ngồi xuống mạn giường bên cạnh hắn, nhẹ giọng: "Vì vậy hôm đó chàng mới tâm trạng bất ổn, nổi giận vô cớ với ta?"
Thân người Mặc Triêu Ngân bỗng chốc cứng lại, sau đó hắn bỗng ngẩng lên, gấp gáp nắm chặt bả vai ta, giọng nói vội vàng nóng nảy: "Ta không cố ý! Ta không...muốn như thế!"
Dừng một hồi, hắn nói tiếp: "Ta không cố tình thay đồ trước mặt nàng, chỉ là lúc đó ta mải suy nghĩ đến chuyện của tứ đệ, cung nhân bẩm báo cái gì ta nghe cũng không rõ, chỉ biết ậm ừ cho qua. Nhưng mà, nhưng mà...khi thấy nàng không có phản ứng gì, ta đã thất vọng, tức giận, ta thừa nhận là bản thân đã vô lí..."
Trán hắn rịn đầy mồ hôi, chắc hẳn trong người rất khó chịu.
"Ta lúc đó rất muốn được quan tâm, liền nổi giận khi nàng không hỏi thăm. Ta bắt ép cảm nhận của nàng với ta. Lúc trước ta lạnh nhạt với nàng. Ta thường dùng thái độ của bề trên đối với nàng, khiến nàng tức giận. Ta không quan tâm đến cảm nhận của nàng. Ta không tin tưởng nàng. Ta nói nàng đi cho khuất mắt ta. Ta hôn Bách Lí Dật khi đã thành thân cùng nàng..."
"..." Không ngờ hắn có thể liệt kê hoàn chỉnh như vậy.
Hắn nói một tràng dài liên tiếp như thế, khi nói xong thì đã thở hổn hển, cuối cùng không chịu nổi đổ người xuống giường, khiến ta hoảng hốt vội ôm hắn lại. Tên thụ kia cũng giữ lại chút tỉnh táo, cánh tay vịn chặt vai ta tìm nơi chống đỡ, hơi thở phả ra nóng rực. Đang định đặt hắn nằm xuống, lại nghe hắn thều thào:
"Có điều, trước kia ta lạnh nhạt nàng là vì nàng cũng không quan tâm ta. Sau khi chuyện cưỡng hôn xảy ra, ta không biết dùng thái độ gì để đối với nàng nên mới thô lỗ như thế. Sau này nàng quan tâm ta, đứng ra vì ta, nàng mắng ta nhưng bao giờ có ác ý, ta cảm thấy nàng thay đổi, ta rất thích sự thay đổi này, đắm chìm trong đó mà quên mất chính bản thân ta cũng cần thay đổi, hồi đáp lại nàng một cách xứng đáng."
Ta hơi nghẹn lại, một cảm giác áy náy và hối hận từ từ nhen nhóm trong lòng. Ta bắt đầu áy náy đã nặng lời với Mặc Triêu Ngân như vậy. Hắn mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, làm gì đã học được cách đối nhân xử thế hoàn chỉnh?
Mặc Triêu Ngân bỗng ôm ta chặt hơn, trong giọng nói còn mang một loại âm thanh uất ức rất nhỏ, còn có chút bất đắc dĩ cùng đau thương: "Nhưng mà cho dù như vậy, nàng cũng đừng xa lánh cùng ghê tởm ta chứ?"
Ta không biết nói gì hơn, đành phải vỗ về trên lưng hắn, xem như là an ủi.
Chợt, ta nhớ ra, hắn nói ta ghê tởm hắn? Ta nói ta ghê tởm hắn lúc nào? Ta dù không phải hủ nữ nhưng cũng không kì thị người đồng tính đâu!
"Ta ghê tởm chàng lúc nào?"
Ta đau đầu hỏi cái tên như trẻ con đang tủi thân kia. Tên đó mơ hồ nghe xong khịt mũi một cái, bĩu môi: "Nàng nhớ chuyện ta cưỡng hôn Bách Lí Dật lâu như vậy, luôn đem hắn nhắc đến trước mặt ta, thái độ chán ghét như vậy, không phải ghê tởm ta sao?
Ta 囧 ta chỉ là chán ghét Bách Lí Dật thôi được không? Tên thụ này sao lại suy nghĩ nhiều như vậy?
Còn nữa, ngươi có thể đừng bĩu môi được không?