" Chắc có hiểu lầm rồi, viện trưởng cũng từ từ đừng tức giận mà."
Ngay lúc không khí căng thẳng thì Diệp Lam nhảy vào cười tà nói.
Đông An xì mũi khinh thường, lại thích vờ vịt.
Hoắc Đình La trừng mắt Diệp Lam, thầm chửi trong lòng, vừa mới nghe dứt Đông An tự nhận làm nhục Mộng Diệp xong, giờ lại bảo hiểu lầm, hiểu lầm kiểu gì?
Hoắc Đình La nói.
" Anh không nghe cô ta tự nhận à, còn hiểu lầm cái gì?"
Diệp Lam chớp mắt.
" Có sao, vậy mà tôi lại không biết khi nào à."
Nói xong còn quay qua Đông An cười hỏi.
" An An em có nói sao?"
Lúc có thể tiện nghi, liền tiện nghi Diệp Lam chớp cơ hội được công khai gọi Đông An thân mật.
Đông An híp mắt, cái bản mặt muốn đánh đấy ngàn năm không đổi, cứ thích giả bộ. Đưa tay sửa lại tóc Đông An nhìn Hoắc Đình La, nhàn nhạt phun một chữ.
" Tùy!"
Hoắc Đình La nén giận trước sự diễn trò của Diệp Lam ở đây rất nhiều người, hắn không tiện phát tác.
Diệp Lam nhìn điệu bộ của Hoắc Đình La cười nhàn nhạt.
" Hay là viện trưởng nên quay về chạy theo mĩ nữ mà an ủi đi, ở đây vừa vô tích sự vừa lại tốn thời gian, kẻo lại bị hớt tay trên, mấy luôn cả mĩ nữ."
Diệp Lam nói đến nửa câu lại nhả ra điệu bỗ giễu cợt, châm biếm.
Đông An nghe Diệp Lam nói xong nhếch mép, quăng cho một cái mị nhãn, "dám nói viện trưởng người ta là đồ vô tích sự cơ đấy, ngoài tôi ra anh là người thứ hai rồi".
Diệp Lam thấy vậy nở nụ cười đáp lại, "quá khen, vậy anh đành nhận".
Đông An bĩu môi không chấp.
Hoắc Đình La nghe xong câu nói của Diệp Lam cũng đen mặt không vui, hắn làm sao không nghe ra câu nói của Diệp Lam có ý gì. Rõ ràng đang mỉa mai hắn, nhưng cũng thật sự hắn ở đây không thấy có tác dụng gì khác ngoài hai người trước mặt đang liếc mắt đưa tình.
" Hừ."
Hoắc Đình La hung hăng bỏ đi.
Đông An cùng Diệp Lam đứng nhìn nhau, Đông An cười trêu chọc.
" Ghê thật, nói vài câu có thể đuổi chó về rồi."
" Em cũng ghê thật dám gọi viện trưởng người ta là chó."
Diệp Lam cười, nháy mắt một phát.
Đông An nhún vai, nói chuyện với tên này thật mệt.
Quyết định rồi, im lặng cảm nhận nhân sinh!
Tiệc cho dù gượng gạo nhạt nhẽo tới đâu thì vẫn cứ tiếp tục, không ai dám làm phật lòng Đông An trừ mấy thành phần bị đuổi về hậm hực nguyền rủa cô. Đông An lắc đầu thói đời, muốn sửa cũng không được, sâu mọt bê tha quá rồi.
.....
Chớp mắt đã là ngày hôm sau, từ khi Đông An tổ chức tiệc xong cũng đã lộ ra thân phận chói loá, khiến biết bao người hâm mộ hậm hực. Cái báo đài không ngừng đưa tin, chưa kể còn có tin rung động hơn là Đông An bán số cổ phần của công ty DN của nhà họ Lục cho một tên giám đốc nước ngoài. Với mức giá thấp khiến cho nhiều người tức hộc máu, đặc biệt là nhà họ Lục.
Mà tên giám đố nước ngoài là đối thủ cạnh tranh gay gắt của nhà họ Lục, khiến mấy nay không ngừng xôn xao. Cũng có mấy người hả hê mừng thầm.
Đông An cầm tờ báo đọc lướt một lát cũng đặt xuống bàn, cười như không cười chả có ý vị gì cả. Cô giờ chỉ muốn xem trâu bò đánh nhau, con người ai lại muốn người khác hơn mình, ngồi trên đầu mình, nếu có là phải mình ngồi trên đầu người khác. Thế nên nếu có cơ hội cũng không ngại kéo người ta đỗ xuống đâu.
Viết Uy cùng Linh Ưu Ly ngồi ghế đối diện Đông An. Mọi người đang ở căn phòng cao nhất của công ty, cũng là nơi nghỉ ngơi nếu Đông An tới công ty để làm việc.
" Viết Uy thế nào rồi có phát hiện gì không?"
Linh Ưu Ly hỏi Viết Uy.
" Có đôi chút nhưng vẫn không rõ ràng."
Viết Uy hơi nhíu mày.
Đông An cũng trầm tư, việc làm công ty DN của Lục thị vẫn không có làm Đông An vừa lòng, mà càng có linh cảm về một việc gì đó.
Lúc trước cô có giao cho Viết Uy cùng Linh Ưu Ly theo dõi hành tung của Lục Mộng Diệp, cô ta ẩn hiện rất thất thường, và rất hay đi ra nước ngoài. Xong sau đó Linh Ưu Ly vô tình phát hiện của Lục Mộng Diệp từ một tấm hình tự sướng của nữ sinh. Điều kì lạ là có kèm theo một người Áo đen và một đứa trẻ, ảnh hơi mờ ở góc vì đó là góc khuất Lục Mộng Diệp vô tình bị chụp vào. Nếu không để ý cũng không nhận ra điều gì khác thường cả.
Linh Ưu Ly đã đưa cho Viết Uy phục chế ảnh và điều tra danh tính.
" Người đàn ông Áo đen vẫn không xác định rõ thân phận, còn đứa bé thì có."
Viết Uy nói xong lại biểu cảm dị thường hắn rất nghi ngờ có điều mờ ám đằng sau. Nhưng hắn lại không khẳng định được điều gì.
Đông An cầm lấy tách trà uống một ngụm nhìn lấy tấm hình, đợi Viết Uy nói tiếp. Linh Ưu Ly cũng ngồi một bên im lặng chờ giống Đông An.