Diệp Lam nhướn mày, nhìn Đông An từ trên xuống dưới vuốt cằm nói.
" Anh không tin em là người dễ bị hù doạ đến vậy, với lại sức khoẻ em rất tốt không bị bệnh tim."
Đông An bĩu môi.
" Thế cơ à."
Diệp Lam cười khổ nói.
" Này, sao mỗi lần gặp mặt Anh em đều xụ một cục thế, làm như Anh nợ tiền em không bằng."
Đông An nhìn Diệp Lam, chớp mắt thật thà.
" Không... Là nợ kim cương."
Diệp Lam ngơ người, hắn nợ hồi nào, đáp thành thật thế?
Diệp Lam nói.
" Bỏ đi, hình như em không thích Anh nhỉ."
" Ừ."
Đông An trả lời.
Diệp Lam rầu rỉ, có cần thẳng thắn thế không, nói giảm nói tránh được mà.
" Tại sao em không thích Anh?"
Diệp Lam thắc mắc.
" Tại sao phải thích Anh?"
Đông An hỏi.
" Ách..."
Diệp Lam câm nín, hắn đang hỏi cô được không? Thế nào lại ném vấn đề lại cho hắn. Biết trả lời thế nào?
Diệp Lam thở dài một hơi, chóng cằm nói.
" Lái xe đi."
" Hử?"
Đông An nhìn sang.
Diệp Lam nhún vai, chỉ lên gương chiếu hậu. Phản chiếu lại một bóng người không rõ đằng xa chạy tới.
" Anh hiện đang là ảnh đế nhưng không ngại cùng em xuất hiện trên các mặt báo đâu."
Đông An chán ghét nói.
" Vớ vẩn!"
Diệp Lam vẫn cười với gương mặt gợi đòn, Đông An không còn cách nào hơn là lái xe.
Cái tên mặt dày! Chết bầm này!
Bộ cười đẹp thì ngon lắm sao? Muốn sắc dụ còn chưa có cửa!
Ngay lúc xe lái đi một đoạn xa, chỉ để lại ánh đèn phản phất như chưa từng có, Hứa Duật Chanh chạy lại thở hồng hộc, đứng nhìn bóng xe Hứa Duật Chanh tức giận.
" Chết tiệt! Nhanh chút nữa thì tốt rồi."
.....
Đông An lái xe về tới nhà kèm theo một con hàng, khoé miệng của Diệp Lam giật giật liên hồi.
Đông An cảm thấy tâm trạng thật tốt!
Đúng!
Cô là một người nhân hậu!
Dọc đường đi lúc thì Đông An lái xe hết ga, lúc thì dừng đột ngột. Lái xe đường vòng, cua cua quẹo quẹo. Làm Diệp Lam mấy lần suýt bị đụng vào xe cho u đầu, ngồi trên ghế cũng cảm thấy bất an.
Diệp Lam cảm thấy thật ủy khuất, hắn có đắc tội cô sao? Hành hắn một câu cũng không dám nói, sợ bị đuổi xuống xe.
Đông An vào nhà liền vọt vào nhà vệ sinh tẩy rửa, thay đồ, bỏ lại Diệp Lam nhìn căn phòng trống vắng, hắn bước tới ghế ngoan ngoãn ngồi.
Được rồi! Thiệt ra hắn có đi lung tung thì cũng không có gì cho hắn nhìn trừ 2 cái ghế, một cái bàn, à còn có một cây đàn piano màu nâu chưa sử dụng, được cột một cái nơ màu hồng to đùng gần phía cửa sổ.
Diệp Lam bặm môi suy nghĩ, từ khi nào hắn lại trở nên bất lực thế này.
" Ài."
Diệp Lam co chân, ôm hai đầu gối ngồi.
Hắn thiệt tủi thân!
Từ phía lầu Viết Uy mặc bộ đồ ngủ panda leo xuống, vừa hay bắt gặp Diệp Lam, Viết Uy trợn mắt.
Diệp Lam cũng giật mình, chỉnh lại tư thế ngồi.
Viết Uy cùng Diệp Lam bốn mắt chăm chăm như muốn xẹt qua tia lửa điện.
Trong lòng Viết Uy thầm cảnh báo, nguy hiểm quá có đứa muốn cướp chỗ của bổn thiếu gia.
Cùng lúc Diệp Lam cũng nheo mắt nguy hiểm, thế nào mà Đông An lại ở chung với con trai thế này?
Đông An vừa thay xong bộ đồ thoải mái, tẩy đi mĩ phẩm thì ra thấy tình cảnh "hai người nhìn nhau đắm đuối".
Nguy quá!
Sao giờ? Có nên phá đám không? Hay núp một bên hóng?
Nhưng mà còn Linh Ưu Ly? Viết Uy mà đi thì tính sao giờ? Mâu thuẫn quá, Viết Uy đúng kiểu tiểu mĩ thụ, Diệp Lam theo kiểu công ôn nhu.
Đông An cười nham hiểm, lại không cẩn thận bước sụp chân trực tiếp ôm sàn.
Đệt! Bà đây muốn xã xui!
Bà bất chấp, giả chết!
Đông An không hình tượng nằm bẹp xuống sàn, bất động làm thằn lằn dính tường...à nhầm, dính sàn!
" Đông An."
" An An."
Viết Uy cùng Diệp Lam nhìn chằm chằm Đông An muốn giả chết, hai người đồng thanh gọi tên, còn cố tình ngân dài.
Đông An thầm chửi trong lòng, muốn rình trộm chút cũng không xuông sẽ!
Mẹ nó!
Không được thì thôi, bà quyết định xem công khai!
Đông An đứng dậy phủi Áo, vẻ mặt đường hoàng bước tới ghế gác chân sang chảnh ngồi.
" Không có gì! Hai người tiếp tục..."
" Tiếp tục gì?"
Cả Viết Uy và Diệp Lam đều khó hiểu nhìn Đông An.
" Ách..."
Đông An không biết nên mở miệng như thế nào, bộ mặt dày đến độ muốn cô nói ra. Hai người đều lần đầu sao? Thiếu kinh nghiệm? Viết Uy phải quyến rũ rồi Diệp Lam phải lòng không phải sao? Kịch bản đều vậy mà, đó gọi là lực hấp dẫn không định giới đó!
Ngay lúc Đông An suy nghĩ lệch xa giọng điệu ấm áp, dịu dàng của Diệp Lam kéo Đông An về với thực tại.
" Đông An, em biết ở chung nhà với con trai rất nguy hiểm sao?"
Đông An im lặng chuyển hướng sang nhìn Viết Uy, đánh giá từ đầu đến chân. Mắt chớp chớp chờ đợi.
Viết Uy hung hăng trừng Diệp Lam, thấy chưa, mẹ nó. Mới bước vô nhà mà mưu đồ cướp địa vị của hắn.
Khốn nạn, Viết Uy chóng nạnh, hất mặt, cao giọng.
" Quỷ sứ hà!... Ai nói ông đây nguy hiểm, ai nói ông đây phải là con trai! Mẹ nó, đáng ghét! Sớ..."
Viết Uy nổi giận đùng đùng cong đít, hung hăng bỏ vào bếp, trước khi đi còn nghe tiếng nghiến răng, chửi xối xã không ngừng.