Tại tầng 9 công ty "Trần Thịnh" phòng chủ tịch phát ra tiếng đập bàn cùng tiếng quát kinh tai. Trần Quốc Anh như ngọn núi lửa phun trào muốn hủy diệt vạn vật.
- Chỉ một cô gái cũng không tìm ra. Vô dụng!Chỉ huy ám vệ đầu càng cuối thấp.- Xin lỗi chủ nhân thuộc hạ gần như đã lật tung thành phố vẫn không có tin tức của tiểu thư Hà My.- Tiếp tục tìm dù có đào 9 tấc đất cũng phải tìm cho ra cô ta. Không tìm được các ngươi cũng không cần trở về nữa.- Đã rõ thưa chủ nhân.Ám vệ nói rồi cuối chào đi ra. Quốc Anh siếc chặt bàn tay mắt trừng như hổ dữ. Từ ngày Hà My chạy ra khỏi công ty không hề có chút tin tức. Trong lòng nóng giận nhưng không hiểu sao lại rất muốn gặp cô hai ngày trôi qua vẫn không thấy cô đi làm anh bắt đầu mất kiên nhẫn định gọi điện hù dọa cho cô tự chạy đến nhưng kết quả là "không liên lạc được...". Sau đó anh lại cho người đến nhà điều tra thì được biết mấy ngày hôm nay Hà My không về nhà. Dì Năm hốt hoảng tìm khắp nơi, ba của cô lại đang đi du lịch vòng quanh thế giới cùng cô vợ yêu quí Dương Mẫn Kiều nên không thể nào liên lạc được. Danh sách xuất nhập cảnh không có tên cô, bạn bè cô cũng không có tìm đến. Hà My cứ như bốc hơi không một dấu vết. Tất cả những gì điều tra được qua lời người đi đường là cô gái đó vừa khóc vừa chạy trên đường sau đó thì không ai thấy cô nữa. Anh thật hối hận hôm đó đã để cho cô đi. Tiếng gõ cửa đều đều từ ngoài vọng vào. Quốc Anh không vui nói.- Vào đi!Ái Linh mặc bộ đồ công sở sơ mi trắng phối chân váy ôm màu đen khuôn mặt dịu dàng thanh tú đi vào.- Chủ tịch tan làm rồi. Anh có thể đi ăn cùng em không. Anh giúp em cũng thật nhiều vẫn chưa có dịp cảm ơn. Hôm nay em mời anh.Lương Ái Linh không ngốc mà không biết Trần Quốc Anh có ý với mình. Lúc mới vào công ty phải nhún nhường chịu đựng không ngờ vị chủ tịch kia lại thích kiểu con gái "bạch thỏ" mà để mắt đến cô. Nhưng dạo gần đây Hà My lại không còn gây khó dễ anh cũng lạnh nhạt hẳn với cô ta. Lúc này xem ra phải tấn công nắm bắt mọi cơ hội không thể để tuột mất chức vị chủ tịch phu nhân tương lai.Quốc Anh nhìn Lương Ái Linh đơn thuần lương thiện trước mắt không khỏi tự trách. Cô gái này là người anh chọn một thiên sứ thánh thiện không mưu toan. Đáng lẽ anh phải dồn hết tâm tư cho cô nhưng lại đi tìm người phụ nữ thâm độc Nguyễn Hà My kia thật không hiểu nổi bản thân mình. Không thể tiếp tục sai lầm. Lúc này cô gái trước mặt mới là người trong tim anh phải thật tốt với cô ấy nhanh chống cho Ái Linh một màn tỏ tình lãng mạng và ràng buột cô ấy cả đời mới là điều nên làm.- Hôm nay thì không được.- Sao? À...vậy hôm khác cũng được.- Ý anh là hôm nay anh mời em hôm khác sẽ để em mời. Anh nói rồi ngoài giờ làm việc cứ gọi anh là Quốc Anh. Chúng ta đi thôi anh dẫn em đến nhà hàng của bạn anh đồ ăn ở đó thật rất ngon.Anh mĩm cười với Ái Linh. Cả hai cùng nhau ra ngoài.Tại nhà hàng Phan Tường.- Anh Vĩ em no chết được cứ như thế này em thành heo mất.Hà My vừa ăn thử món bánh mới của nhà hàng xoa xoa bụng no căng nói. Phan Vĩ xoa đầu cô.- Không sao. Nếu thành heo không ai chịu lấy thì anh lấy em.- Thật sao?- Thật. Em có muốn không?- Muốn!Phan Vĩ cười rất thoải mái. Mấy vị đầu bếp cùng phụ bếp nhìn đến ngây người. Boss lớn của họ không đến nổi lạnh lùng nhưng cũng vô cùng nghiêm túc đây là lần đầu tiên thấy anh cười đến vô tư như vậy.- Em đúng là sao có thể nhận lời nhanh như vậy.Hà My đưa ngón tay trỏ lên nhịp nhịp vào môi mình làm bộ dạng suy nghĩ rất nghiêm lúc. Mà Phan Vĩ lúc này nhìn vào đôi môi đỏ mộng ươn ướt lòng dâng lên cảm xúc muốc ăn sạch đôi môi đó.- Anh đẹp trai lại chu đáo dịu dàng, tốt bụng lại giàu có. Điều kiện như vậy có ngốc mới không lấy anh.Phan Vĩ cốc nhẹ vào đầu cô.- Em đúng là nói thẳng ra vậy sao.- Thì đúng là vậy mà.- Đúng là! Thôi chúng ta về nhà để em ở đây ăn thêm nữa thì thành heo thật rồi.- Xì!Hai người vừa nói vừa cười trêu chọc nhau. Trong mắt mọi người Hà My là bảo bối của Phan Vĩ có người ngưỡng mộ cũng có kẻ ghen ghét cô nhưng tuyệt nhiên không ai dám động đến một sợi tóc của nữ nhân xinh đẹp này vì luôn có vị boss đại nhân kia một bước không rời cô. Phan Vĩ từ lúc gặp Hà My cũng không còn qua lại với bất cứ cô gái nào. Anh chỉ chú tâm đến bảo bối bên cạnh. Cô có nét đẹp sắc xảo của nữ vương nhưng tâm hồn lại thuần khiết như trẻ nhỏ thật khiến nam nhân vừa muốn yêu vừa muốn bảo vệ. Trái tim anh đã hoàn toàn bị khuất phục. Lúc đầu khi nhìn thấy cô gái ăn mặc lợm thợm người lại dính đầy nước bẩn nhưng nhan sắc tuyệt trần anh chỉ có ý định tán tỉnh đùa dỡn qua đường, nhận lời cho cô ở lại cả đời cũng chỉ là nói cho qua chứ không có ý giữ cô bên mình thật nhưng từng ngày trôi qua cô gái này đã thật sự chiếm giữ trái tim anh khiến anh muốn được cùng cô ràng buột cả đời.