Nữ Phụ Chạy Trốn

Chương 1: Xuyên Thành Nữ Phụ




Trần Tuyết Nhi một tác giả tự do. Cô là trạch nữ chính hiệu, ngoài việc thỉnh thoảng phải đến tòa soạn nộp bản thảo, hay ló mặt ra ngoài nhận bưu phẩm, cô hầu như chỉ nằm lì trong nhà. Như con ốc không thể nào rời khỏi cái vỏ. Cuộc sống của cô nói ra có thể dùng hai từ "nhàm chán" để miêu tả. Về mặt bạn bè đương nhiên cô có, chỉ là rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay đi. Bạn thân thì chỉ có một lại là đứa siêu cấp biến thái, sắc nữ Lê Huyền Trang, nhưng người bạn duy nhất này đã bay theo nước Úc xa xôi du học gần 3 năm nay. Thành ra Tuyết Nhi chỉ ru rú trong nhà, một ngày ba bửa dựa vào tiền nhuận bút ít ỏi mà sống.

Cuộc đời Trần Tuyết Nhi như vậy và sẽ mãi như vậy nếu như không có ngày đó....

Hôm nay chẳng khác mọi hôm 11 giờ sáng, Trần Tuyết Nhi thức dậy sau khi đã nướng khét nhà (hay trưa nhỉ =)). Cô nhìn ra ngoài rèm cửa sổ, ánh mặt trời hôm nay đặc biệt gây gắt. Đổ nước sôi vào cốc mì cô mang đến bàn máy tính. Vẫn chỉ là sửa lại bản thảo của đêm qua.

Hoàn thành công việc, cô bỗng có hứng muốn lục lại kỷ niệm xưa. Kéo cái hộp giấy to dưới gầm giường, phủi sạch lớp bụi dày. Tuyết Nhi cẩn thận gỡ miếng keo dán quanh hộp, một đống giấy sách đủ kích thước cũ kỹ đã có phần ố vàng bên trong. Mắt thấy cuốn sổ viết tay dày cộm cô nhẹ mỉm cười. Đây chính là điểm bắt đầu sự nghiệp của cô, dù cho tới hiện tại vẫn là tác giả có tuổi nhưng có tên. Lúc mới viết là khi cô học lớp 11 tính đến nay cũng 5 - 6 năm, thời gian trôi nhanh đến đáng sợ tuổi thanh xuân chớp mắt sẽ qua.

Cô hoài niệm lại một lúc rồi ôm lấy quyển sổ, Tuyết Nhi nhảy lên giường nằm gác chân trên con đôraêmon, tay bắt đầu lật ra từng trang giấy "Yêu em cô bé ngốc". Thật là không tưởng đây chính là tác phẩm của chính mình, ngay cả cái tên cũng thuộc dạng ngốc xít, à thì cũng đúng với thời đó là như vậy. Cô tặc lưỡi cho qua.

Nội dung cũ theo kiểu "lọ lem và hoàng tử" diễn biến nói thế nào nhỉ? Thật ra mô típ này ở thời điểm cô viết đã chẳng được gọi là mới mẽ. Nữ chính chỉ cứ mấy từ ngây thơ trong sáng, nam chính đẹp trai nghiêng ngã, giàu có ngất trời. Vậy cũng thành câu truyện sao? Trần Tuyết Nhi mất mặt, thật quá mất mặt mà. Truyện kể về cô gái tên Lương Ái Linh, nhà nghèo nhưng thông minh học giỏi, tốt nghiệp đại học với kết quả cực cao, xin vào công ty của nam chính Trần Quốc Anh làm việc. Nam chính phải lòng nữ chính ngay từ lần đầu gặp, bởi sự ngây thơ trong sáng của cô ta. Lúc này nữ phụ Nguyễn Hà My, thư ký đắc lực bên nam chính. Nữ phụ là thiên kim tiểu thư xinh đẹp, con cưng nhà họ Nguyễn nhưng vì phải lòng Trần Quốc Anh, nên mới hạ mình xin vào làm chức thư ký bé nhỏ để tiếp cận anh. Hơn nửa năm vẫn không lây động được tản băng trôi đó, Lương Ái Linh xuất hiện và dễ dàng cướp lấy trái tim nam chủ. Nữ phụ vương móng vuốt, tìm mọi cách hãm hại nữ chính, nhưng đều thất bại đến cuối cùng nhận cái kết đau đớn, nam chính cho người rạch nát mặt rồi xẻo từng miếng thịt tới chết. Đọc đến đây Trần Tuyết Nhi cười ngất, tình tiết này thật trẻ con. Nam Thần sao có thể như phụ nữ đánh ghen thế này?

Tuyết Nhi cứ vậy đọc từng trang, từng trang dù rất nhàm nhưng vẫn cố gặm nhắm "kiệt tác" của mình. Cho đến khi hai mí mắt đình công kịch liệt sụp xuống, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Hé mở mi mắt, ánh sáng bất ngờ tràn vào khiến cô khó chịu nhăn mặt. Trước mắt là khuôn mặt một người phụ nữ tuổi khoảng hơn 50. Bà thấy cô tỉnh lại thì mừng rỡ miệng không ngừng gọi "Bác sĩ! Bác sĩ!"

Cả một căn phòng trắng toát. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi. Vẫn chưa ý thức được chuyện gì một bác sĩ trẻ tuổi tuấn tú, cùng vài nữ y tá bước vào. Anh làm vài thứ kiểm tra qua bệnh nhân của mình rồi gật đầu.

- Ổn rồi. Không có gì nặng chỉ xay sát nhẹ có thể xuất viện trong ngày.

Lúc này Trần Tuyết Nhi mới định thần lại. Cùng lúc đó một y tá nam vội vã chạy vào báo có ca cấp cứu, bọn họ nhanh chân rời đi. Cô vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Nhưng mà mọi thứ đều rất thật. Trần Tuyết Nhi ngây ngốc hỏi.

- Sao cháu lại ở đây?

Người phụ nữ kia trả lời trên khuôn mặt mập mạp hiện rõ lo lắng.

- Tiểu thư cô không nhớ sao? Lúc trưa cô bị tai nạn có người qua đường nhìn thấy nên đưa cô vào bệnh viện.

Tuyết Nhi ngạc nhiên. Cái gì mà tai nạn? Rõ ràng cô đang nằm thảnh thơi đọc tiểu thuyết của mình, vốn không ra khỏi cửa. Còn người phụ nữ này sao lại gọi cô là "tiểu thư"?

- Tiểu thư? Bà gọi cháu?

Người phụ nữ có vẻ càng thêm lo lắng. Mấy nếp nhăn trên trán xô lại.

- Tiểu thư cô sao vậy? Tôi là dì Năm đây cô không nhớ tôi sao? Trời không lẽ đầu va phải chỗ nào hỏng mất rồi.

- Chuyện...này là sao?

- Tiểu thư chẳng lẽ cô bị va vào đầu mất trí nhớ rồi?

Mất trí nhớ gì chứ. Cô là cái gì cũng không có quên nha. Nhưng mà tình huống này... Có ai cho biết chuyện gì đang xảy ra không.

- Cháu tên gì?

- Nguyễn Hà My. Tiểu thư cô đừng làm tôi sợ.

Trần Tuyết Nhi bắt đầu bất an. Cô lấy tay phải véo vào tay trái của mình thật mạnh "Ááaaaa..." rõ đau đây không phải là mơ.

- Ba cháu tên gì?

- Nguyễn Minh Trí.

Người phụ nữ run run lo sợ. Tuyết Nhi như không dám tin đây là sự thật. Nguyễn Hà My, Nguyễn Minh Trí đây còn không phải là nhân vật trong truyện của cô sao? Ngủ một giấc thức dậy nhìn thấy mình ở một nơi xa lạ, còn mang tên nhân vật trong truyện mình viết. Đây còn không phải là xuyên không trong truyền thuyết thì là gì. Cô đã xuyên không? Nếu đã xuyên sao không cho vào nữ chính đi, mà lại trở thành nữ phụ đanh đá độc ác kết cục bi thãm. Cẩu huyết chuyện này lại có thể xảy ra với cô? Ta là mẹ kế mang nặng đẻ đau bao tháng trời mới ra được bộ truyện này, sao lại đem ta đi ngược! cớ sao?!

Thấy Nguyễn Hà My vẫn im lặng, vẻ mặt thay đổi không ngừng thím Năm lại thêm lo âu.

- Tiểu thư cô có sao không? Hay để tôi gọi bác sĩ?

Nguyễn Hà My vội lắc đầu.

- Không cần đâu. Cháu không sao đã nhớ lại rồi. Thím Năm cháu muốn về nhà mùi bệnh viện thật khó chịu.

Cố sắp xếp lại tình tiết thì đây chính là thời điểm mà nam nữ chính đã gặp nhau, nhưng chưa ai cho đối phương biết tình cảm của mình. Nữ phụ lúc này bắt đầu ra tay với Lương Ái Linh. Vụ tai nạn này là do kế hoạch hãm hại nữ chính thất bại mà ra. Theo như truyện thì không lâu sau Trần Quốc Anh sẽ điều tra ra sự thật, rồi nổi điên giáng​ cho Hà My cái bạt tay choáng váng. Cô sầu não ngay lập tức lóe ra kế hoạch, tránh xa nam chính bảo vệ tính mạng ngàn cân treo sợi tóc này.