Nữ Phụ Cá Mặn Nằm Thắng Ở Niên Đại Văn

Chương 14





Vẻ mặt Lý Lâm ngạc nhiên: “Sao con lại hỏi cái này, nhà máy quần áo không có kế hoạch tuyển dụng, khách sạn quốc doanh cũng không thiếu người, những nhà máy khác dì không rõ lắm, con về hỏi mẹ con, bà ấy biết nhiều tin tức hơn dì.



“Vậy…thật sự không có sao?”

Lý Lâm: “Sao dì phải giấu con làm gì, cha mẹ con cũng là công nhân viên chức, dì có thể giấu được sao? Nào, ăn trái cây đi, dì ba rửa sạch rồi.




Vẻ mặt Chu Xảo Mạn ngơ ngác, cô ta cắn một miếng vị chua trong miệng khiến cô ta tỉnh táo lại, cô ta kinh ngạc nhìn Lý Lâm: “Dì ba, cháu muốn quay lại thành phố, dì có thể giúp cháu không? Cháu thật sự muốn quay lại thành phố, dì ba, dì giúp cháu đi.



Lý Lâm: “! ”

Bà đã sớm biết cháu gái bà mặt dày, nhưng không ngờ mặt cô ta lại to như cái bàn, con gái ruột của bà cũng chưa từng cầu xin bà giúp đỡ, Chu Xảo Mạn sao dám có suy nghĩ lớn như vậy? Ai cho cô ta can đảm.


À, là con gái Tô Ngư của bà.



“Xảo Mạn, dì nói thật với cháu, việc này dì không giúp cháu được, năm đó Tiểu Ngư tốt nghiệp cấp ba cũng phải xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, ngay cả khi dì bảo nó nhận công việc của dì nó cũng không nhận, kiên quyết muốn xuống nông thôn, nhờ may mắn mà thi đỗ vào nhà máy may, đây là do con bé tự mình tìm được việc, dì và ông Tô không giúp được gì.

” Lý Lâm nghĩ đến Tô Ngư thì vừa kiêu ngạo vừa tự hào.


Chu Xảo Mạn: “Nhưng cháu thật sự không ở nông thôn được nữa, cháu chia tay với một nam thanh niên cả đại đội đều đã biết, cháu sợ, cháu không muốn trở về, dì ba, cầu xin dì giúp cháu.



Lý Lâm né tránh việc Chu Xảo Mạn muốn nắm tay bà, lắc đầu: “Việc này cháu hãy về bàn bạc cũng cha mẹ cháu, nếu không được thì cháu hãy thay thế công việc của mẹ cháu, dù sao cũng là mẹ ruột cháu, so với dì lại càng thương sót cháu hơn, hơn nữa không phải trước kia cháu và nam thanh niên kia đã chuẩn bị kết hôn rồi sao?”

“Thôi bỏ đi!” Chu Xảo Mạn buồn bực thốt ra, cô ta đứng lên hai mắt đầy kiên định: “Dì Ba, nếu dì không muốn giúp đỡ có thể nói thẳng, không cần làm nhục cháu như vậy, coi như không cần dì và Tô Ngư giúp đỡ, cháu cũng có thể tự mình cố gắng quay lại thành phố!”