Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng

Chương 49




[Hưu Hưu, cháu không thể nghe chú nói một lần được sao!] Hệ thống tức giận sau khi nghe được lời nói của Hưu Hưu, ước gì nó có thể tự mình bịt miệng cô bé lại.

Tuy nhiên, lúc này Hưu Hưu đang rất muốn ngăn cản Trình Tấn mang Sở Yến đi nên tất cả những gì hệ thống nói đều bị bỏ ngoài tai, hoàn toàn không nghe được.

Sở Yến không biết làm sao Hưu Hưu đột nhiên biết được chuyện này, ngơ ngác nhìn cô bé.

Hai người đàn ông trưởng thành cũng bị bất ngờ vì lời nói đột ngột của cô bé. Trình Tấn khẽ hỏi Sở Hàn Lan: "Anh nói cho con bé biết sao?"

Sở Hàn Lan như nghe được một câu nói đùa: "Anh cảm thấy có thể sao?"

Hưu Hưu ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, thấy cha và chú Trình không để ý đến mình, tức giận bước tới trước mặt Trình Tấn, chống tay lên hông, lại hung hăng nhấn mạnh: "Chú Trình, chú không thể dẫn anh Tiểu Yến đi được!"

Cô bé giả vờ hung dữ, tin rằng chỉ cần mình đủ hung dữ, chú Trình sẽ không dám cướp đi anh Tiểu Yến!

Trình Tấn dở khóc dở cười vì dáng vẻ dữ dằn của cô bé, không nhịn được nhéo nhéo đôi má đang phồng lên.

Hưu Hưu giơ bàn tay nhỏ bé lên và hất tay anh ta ra.

Người dám giành anh trai với Hưu Hưu thì không được nhéo má!

Cảm giác mu bàn tay hơi đau, Trình Tấn nhướng mày: "Con bé này khá khỏe đấy."

Hưu Hưu kiêu ngạo nâng cằm nhỏ lên, Hưu Hưu mạnh như vậy, xem chú còn dám tranh đoạt anh trai nữa hay không!

Sở Hàn Lan không ngờ Hưu Hưu đột nhiên kích động như vậy, kéo con gái đến bên cạnh mình: "Không được làm như vậy, Hưu Hưu, xin lỗi chú Trình đi."

"Không được!" Hưu Hưu kiên quyết lắc đầu: "Chú Trình hư!"

Sở Hàn Lan nghiêm túc nói: "Con không được nói bậy."

"Nhưng mà cha" Hưu Hưu mím môi bất bình, tức giận chỉ vào Trình Tấn: "Chú Trình muốn cướp anh trai của Hưu Hưu. Chú ấy muốn dẫn anh Tiểu Yến đi!"

Sở Yến nghe xong lời này, khuôn mặt hơi nóng lên. Cậu ta kinh ngạc, không ngờ cậu ta trong lòng cô bé lại quan trọng như vậy, cô bé thế mà lưu luyến mình như vậy.

Lời nói trẻ con của cô bé khiến Trình Tấn bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Ai nói chú muốn cướp Tiểu Yến của Hưu Hưu?"

"Hưu Hưu biết là như vậy!" Hưu Hưu quay đầu đi, "hứ" một tiếng.

Sở Hàn Lan liếc nhìn Tạ Chấp bên cạnh, không biết đứa nhỏ này đã biết những gì, dù sao Tạ Chấp thông minh từ nhỏ, có thể đoán ra cũng không có gì lạ.

Sở Yến được Hưu Hưu dùng mọi cách bảo vệ đi đến trước mặt Hưu Hưu, nhẹ nhàng gõ nhẹ vào đầu cô bé: "Chú Trình không phải người xấu, Hưu Hưu đừng hung dữ với chú ấy."

Hưu Hưu sờ đầu mình, nhớ tới chú Trình đã dạy bơi và dẫn đi xem ngựa.

Chú Trình có vẻ không phải là người xấu.

"Nhưng chú ấy muốn đưa anh đi." Hưu Hưu tha thiết hỏi: "Anh Tiểu Yến, anh có đi không?"

Sở Yến há miệng rồi khép lại, cậu ta không biết trả lời như thế nào, bởi vì chính cậu ta cũng không biết nên làm như thế nào.

Thấy anh trai không lên tiếng, Hưu Hưu lo lắng nắm lấy tay: "Anh Tiểu Yến, anh không thể đi cùng chú Trình được. Anh đã nói anh mãi mãi là anh trai của Hưu Hưu mà!"

Nhìn khuôn mặt bối rối của cô bé, Sở Yến mím môi nói: "Anh đã nói thì sẽ làm mà." Mãi mãi là anh trai cô bé.

Nghĩ rằng anh trai đang hứa với mình sẽ không rời đi, Hưu Hưu vui vẻ quay lại khoe khoang với Trình Tấn: "Anh Tiểu Yến sẽ không đi cùng chú đâu!"

Trình Tấn cười lớn, đương nhiên sẽ không tranh cãi với cô bé, anh ta nhìn Sở Yến hỏi: "Tiểu Yến, cháu nghĩ thế nào?"

Nắm lấy tay Hưu Hưu, Sở Yến có chút do dự nhìn Trình Tấn và Sở Hàn Lan, nhẹ giọng nói: "Cháu... muốn ở lại với Hưu Hưu. Em ấy, em ấy ngốc như vậy, cháu có thể chăm sóc em ấy."

Nghe xong nửa câu, Hưu Hưu vui vẻ gật đầu, sau đó càng nghe càng thấy sai, cau mày nói: "Hưu Hưu không ngốc."

Nghĩ tới trước đây con nhóc này yêu cầu cậu ta hứa, Sở Yến vội vàng đổi lời nói: "Ừm, em không ngốc."

Nói xong, cậu ta hồi hộp kéo vạt áo của mình, hỏi hai người lớn: "Như vậy được không ạ?"

Không đợi hai người trả lời, Hưu Hưu là người đầu tiên sốt ruột chờ đợi, vui vẻ nói: "Được, được, đương nhiên!"

Trình Tấn đã đoán được Sở Yến sẽ không tiếp nhận mình nhanh như vậy, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến lâu dài, dù sao nếu không phải thông qua lần ngoài mong muốn này mà Sở Yến biết được sự thật, anh ta cũng sẽ không dự định để con trai biết chuyện này sớm quá.

Tuy nhiên, chuyện này cũng không thể một mình anh ta quyết định, mấu chốt nằm ở Sở Hàn Lan.

Nhìn hai đứa trẻ ôm nhau, Sở Hàn Lan gật đầu, bình tĩnh nói: "Được rồi, chúng ta tôn trọng quyết định của con Tiểu Yến."

Hưu Hưu vui mừng nhảy cẫng lên: "Vui quá, anh Tiểu Yến không cần phải rời đi!"

Mỗi người đều có những cảm xúc khác nhau, hệ thống lại chán nản.

[Vui gì mà vui! Hưu Hưu, cháu có biết cháu đang làm gì không? Cháu, cháu đến đây đặc biệt để đánh bại chú, phải không?]

Hưu Hưu vui mừng thậm chí còn cảm thấy giọng nói của hệ thống ồn ào: "Chú hệ thống, chú đừng nói nữa."

???

Hệ thống tức giận ném xuống quầy hàng: [Được rồi, cháu chê chú phiền phải không? Vậy chú sẽ không quan tâm đến cháu nữa!]

Hưu Hưu sửng sốt một chút, nhẹ nhàng hỏi hắn: "Chú hệ thống?"

"Chú hệ thống, chú tức giận sao?"

Hệ thống dường như rời đi ngay lập tức và không phát ra âm thanh.

Ôi, mình nên làm gì đây, hình như chú hệ thống lại tức giận rồi? Hưu Hưu bối rối nắm chặt ngón tay của mình

Tuy nhiên, tâm trạng bất lực này không kéo dài được bao lâu, rất nhanh, sự chú ý của cô bé lại bị thu hút.

Vì mẹ đến rồi.

"Hưu Hưu."

Quý Tư Vận bước vào cửa sau quản gia và đi thẳng về phía Hưu Hưu.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Quý Tư Vận, đôi mắt của Hưu Hưu sáng lên vài lần, dang tay chạy về phía mẹ: "Mẹ ơi!"

Quý Tư Vận quỳ xuống và cẩn thận kiểm tra khắp người cô bé, cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy con gái mình không có gì bất thường và tâm trạng cũng rất tốt.

Hưu Hưu nằm vào lòng cô, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào người cô một cách trìu mến: "Hưu Hưu nhớ mẹ lắm~"

Quý Tư Vận thân thiết hôn lên má cô bé và mỉm cười nói: "Mẹ cũng nhớ con."

Cô sờ sờ đầu Hưu Hưu, rồi ngước mắt lên, phát hiện trong phòng lần này có không ít người.

Đây là lần đầu tiên Trình Tấn gặp Quý Tư Vận, anh ta không biết giữa cô và Sở Hà Lan đã xảy ra chuyện gì, chỉ mỉm cười giới thiệu: "Xin chào, cô là mẹ của Hưu Hưu sao. Tôi tên là Trình Tấn."

Quý Tư Vận chỉ coi anh ta như bạn của Sở Hàn Lan và gật đầu lịch sự: "Chào anh."

Sở Hàn Lan ở một bên nhân cơ hội giải thích: "Anh ấy là cha của Tiểu Yến."

Quý Tư Vận sửng sốt một chút, lại nhìn Trình Tấn, trong mắt có chút nặng nề.

Thấy cha giới thiệu chú Trình, Hưu Hưu cũng không quên góp vui, chỉ vào Tạ Chấp bên cạnh nói: "Mẹ nhìn này, đó là anh Tiểu Chấp! Anh ấy xinh đẹp không?"

Bị thu hút bởi lời nói của con gái, Quý Tư Vận nhìn sang cậu con trai bên cạnh Sở Yến.

Cậu bé nhìn có vẻ trạc tuổi Sở Yến, đường nét trên khuôn mặt nhỏ quả thực hiếm có, có lẽ vì còn nhỏ, chưa trưởng thành nên tuy để tóc ngắn nhưng nhìn rất giống một cô gái xinh đẹp.

Tạ Chấp lại một lần nữa được khen xinh đẹp, lần này là trước mặt mẹ cô bé, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của cậu gần như trở nên căng thẳng, hơi cúi đầu xuống để tránh ánh mắt nóng rực của cô bé.

Hưu Hưu dẫn Quý Tư Vận về phía Tạ Chấp trong khi vui vẻ tiếp tục khen ngợi: "Anh Tiểu Chấp rất tốt với con, Hưu Hưu thích anh ấy rất nhiều!"

Khi họ đến trước mặt Tạ Chấp, Hưu Hưu giới thiệu Quý Tư Vận với cậu: "Anh Tiểu Chấp, đây là mẹ của Hưu Hưu."

"Cháu chào dì." Tạ Chấp nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, lễ phép chào hỏi.

Quý Tư Vận mỉm cười và nói: "Hưu Hưu luôn nhắc đến cháu với dì. Cảm ơn Tiểu Chấp vì đã chăm sóc con bé."

Tạ Chấp vội vàng lắc đầu: "Không ạ, Hưu Hưu là em gái của cháu."

Sở Yến ở bên cạnh cảm thấy mình giống như bị bỏ quên nên cũng nói: "Cháu chào dì."

Quý Tư Vận nghiêng đầu, vẫn mỉm cười: "Chào cháu Tiểu Yến."

"Mẹ ơi" Hưu Hưu háo hức muốn chia sẻ cảm giác hồi hộp vừa rồi với mẹ, nhảy múa hưng phấn: "Anh Tiểu Yến suýt chút nữa đã bị chú Trình bắt đi, may mà Hưu Hưu hung dữ nên anh Tiểu Yến mới không rời đi."

Trình Tấn lại bị lời nói của Hưu Hưu làm cho buồn cười, con bé này thật sự hài hước, thật sự cho là mình dọa được anh ta nên mới không mang Tiểu Yến đi.

Đôi mắt của Sở Hàn Lan dán chặt vào khuôn mặt của Quý Tư Vận, cố gắng đánh giá xem cô sẽ cảm thấy thế nào về điều này.

Nhưng anh lại thất vọng, vẻ mặt của Quý Tư Vận không có gì thay đổi, như thể cô không quan tâm chút nào.

Cô thậm chí còn dịu dàng nói đùa với Hưu Hưu: "Thật sao? Hưu Hưu giỏi quá."

Hưu Hưu kiêu ngạo gật gù, đôi mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.

Như nghĩ tới điều gì, Hưu Hưu kéo Quý Tư Vận về phía phòng mình: "Mẹ, Hưu Hưu dẫn mẹ đi gặp A Bát!"