Nữ Pháp Y Thân Ái

Chương 6




Editor: Song Ngư

Cánh cửa của một căn phòng tối được đẩy nhẹ ra, một tia ánh sáng nghiêng nghiêng chui lọt vào, Tô Nhiên Nhiên cất chìa khoá đi rồi bật đèn phòng khách lên, ánh đèn nóng sáng rực rỡ trong một khoảnh khắc đã lấp đầy căn hộ Duplex (*) không một bóng người.

(*) căn hộ Duplex chính là hình thức thiết kế căn hộ thông tầng giữa ít nhất 2 tầng liền kề trong cùng một tòa nhà (hình minh hoạ bên dưới)

Cô đi đến phòng bếp, thấy bệ bếp lạnh băng thì biết Tô Lâm Đình chắc chắn ở lại phòng thí nghiệm rồi. Hai cha con cô đều là người cuồng công việc, đảo lộn ngày đêm là chuyện bình thường, hai người còn thường xuyên một người vừa về là người kia vội rời đi, vì vậy cái nhà này luôn có vẻ lạnh lẽo, lộ ra vài phần xa cách.

Cô mở tủ lạnh ra thì thấy còn dư lại một ít rau dưa, sau đó cô quay lại phòng của mình, mở cái rương gỗ ra rồi lại nhẹ giọng nói: “Không biết bố đi lúc nào, không biết bố có bị đói không.” Nói xong, cô xoay người lại đi đổi nước, rương gỗ không đáp lại, chỉ có một đôi mắt màu vàng nhạt, thật lâu mới chuyển động một vòng.

Cô ở trong phòng tìm thấy một gói mì, cô đun sôi nước trên bếp rồi bỏ mì vào, sau đó thêm rau dưa và trứng gà, cũng coi như đầy đủ màu sắc và hương vị, khi thấy món mì gói đã bắt đầu sôi sùng sục thì trong đầu cô lại không nhịn được mà nhớ tới vụ án của Tần Duyệt.

Sau lần thẩm vấn thứ hai kết thúc, Tổ Chuyên Án vẫn không tin lý do thoái thác của Tần Duyệt, bởi vì thân phận đặc thù của nạn nhân, nên cấp trên phải chịu áp lực cực kỳ lớn, trong Cục cũng ra lệnh xuống bảo rằng nghi phạm của vụ án này không được nộp tiền bảo lãnh, cần phải nhanh chóng thẩm vấn điều tra rõ ràng.

Bây giờ tất cả chứng cứ đều chĩa mũi nhọn về phía Tần Duyệt, mấy người Lục Á Minh thì nhẫn nhịn đến đỏ con mắt, ai cũng đều hy vọng anh mau nhận tội để có thể tham gia vào quá trình thẩm vấn của Toà án. Nhưng Tần Duyệt lại đánh chết cũng không nhận tội, luật sư phía Tần gia thì hoà giải hồi lâu cũng không thể bảo lãnh anh ra khỏi trại tạm giam.

Trong lòng Tô Nhiên Nhiên hiểu rõ, vụ án này còn có nhiều điểm đáng ngờ chưa có lời giải, nhưng mà trước khi xuất hiện chứng cứ mới thì Tần Duyệt cũng không thể thoát khỏi liên quan………Cô suy nghĩ quá mức tập trung, lúc hoàn hồn lại thì mới phát hiện mì gói đun sắp bị khô rồi, cô không khỏi đau lòng “A” lên một tiếng, sau đó chán nản vớt nhúm mì gói lên, ôm chén ngồi vào bên cạnh bàn.

Cô có thói quen treo □□ lúc mở máy tính, tuy rằng quanh năm chả có ai tìm cô, nhưng cô lười xoá bỏ chế độ tự động đăng nhập. Có lúc nhàm chán thì cô sẽ nhìn chằm chằm những hình avatar sáng rồi tắt, sau đó trong đầu lại suy nghĩ về những câu chuyện xưa đằng sau những hình avatar đó.


Còn có lúc cô không thể hiểu được mà bị kéo vào trong mấy nhóm, có nhóm lạnh ngắt, có nhóm thì hăng say ngút trời, nhưng cô cũng không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy những từ ngữ thời thượng xen lẫn nhau lướt qua trên màn hình, những nội dung vụn vặt đó vừa vô nghĩa nhưng cũng rất thú vị.

Lúc này, cô đột nhiên thấy một hình avatar của nhóm “Năm tháng hữu nghị” sáng lên, đây là nhóm chat của lớp Đại học, cô đã không còn nhớ rõ vì sao bản thân lại bị kéo vào trong nhóm chat này, có thể là sau khi tốt nghiệp lớp trưởng dò danh sách rồi tiến hành thao tác cho cả tập thể luôn.

Trong nhóm chat, có mấy thành viên tích cực trêu ghẹo nhau trước vài câu, sau đó bắt đầu sôi nổi thảo luận về việc tổ chức họp mặt lớp, cô thấy hoa khôi lớp nhắn: “Những bạn học thầm lặng ơi (**), mọi người hãy mau trồi lên đi nào, thời gian tạm thời quyết định là vào ngày X tháng X, ai đi thì nói một tiếng để chúng ta lên danh sách nhé.”

(**) nguyên văn là “thuỷ ngầm/ lặn”, từ ngữ mạng có nghĩa là chỉ những người âm thầm theo dõi nhưng không hay like, share hay bình luận gì.

Cô buông tô mì gói xuống, lật sổ nhật ký làm việc của mình ra, nếu không có vụ án đặc thù nào phát sinh, thì chắc hôm đó cô được nghỉ phép. Vì thế, đây là lần đầu tiên cô trả lời lại một câu vào trong nhóm chat: “Hôm đó chắc là tôi rảnh, sau khi xác định địa chỉ thì @tôi nhé.”

Trong nhóm chat rõ ràng không quen thuộc với ID của cô, vài người còn bắt đầu anh một câu, tôi một câu mà trêu chọc: “Đây là người đẹp nào thế, hình như trước giờ chưa từng nói chuyện bao giờ nhỉ?” “Đúng là thành viên chủ chốt của nhóm người thầm lặng rồi, hay vẫn là em gái nhỏ nhỉ o(>w<)o cầu giới thiệu, cầu làm quen.”

Cô chỉ đơn giản gõ ra ba chữ: “Tô Nhiên Nhiên.”

Nhóm chat vừa rồi còn thay phiên nhau spam thì đột nhiên im ắng lại, sau một thời gian dài khiến người ta phải xấu hổ thì cuối cùng cũng có một người nhắn: “Ô, ai kéo cậu ấy vào thế………..” Sau đó tin tức này lập tức bị rút về. Sau đó lại có thêm mấy bạn học âm thầm theo dõi hàng năm cũng nhảy ra nói mình có thể đi, trong nhóm chat lần nữa lại sôi nổi lên, mọi người rất ăn ý mà không vạch trần sự việc vừa rồi.

Tô Nhiên Nhiên húp hết nhúm mì gói, sau đó lại nhấn đóng cửa sổ của nhóm chat lại, rồi lại bắt đầu xem một trang web học thuật của nước ngoài, nhìn luận văn mới nhất vừa được công bố vài ngày, gợn sóng nhỏ về việc vừa rồi cũng nhanh tiêu tan không thấy bóng dáng tăm hơi ở trong đầu cô.

Lúc này, điện thoại đặt một bên bỗng nhiên vang lên, cô nhận điện thoại thì nghe được giọng nói hưng phấn của Lục Á Minh truyền qua tai nghe: “Tiểu Tô, cháu nhanh quay lại đi, bộ phận còn lại của thi thể Chu Văn Hải tìm được rồi.”

Nhưng lúc cô đi vào phòng giải phẫu thì mới phát hiện, để nói chính xác thì thi thể kia chắc phải gọi là phần thi thể. Thân thể không đầu, từ đầu gối cho đến khuỷu tay cũng được cắt ngay ngắn, giống như người máy lắp rắp mà chia thành 5 phần vậy. Ở bụng không biết là bị con gì gặm cắn mà tạo thành một lỗ to, sau khi bị phơi nắng ở dưới ánh Mặt Trời thì có giòi bọ không ngừng chui từ trong lỗ ra. Nhân viên Tổ Chuyên Án đeo khẩu trang thật dày, nhưng vẫn bị mùi bốc ra mà phải cau mày. Vẻ mặt Tô Nhiên Nhiên bình tĩnh đi đến trước hai phần thi thể kia, cô đeo bao tay và khẩu trang lên rồi bắt đầu cùng đồng nghiệp tiến hành giải phẫu.

Khoảng chừng 1 tiếng sau, Tô Nhiên Nhiên tháo bao tay xuống rồi xoa cái trán đầy mồ hôi, nói: “Ngoại trừ vết thương ở tứ chi và bụng ra thì không phát hiện vết thương nào khác. Chỗ tụ máu ở vết thương bụng không có phản ứng sinh hoạt (***), chỗ này chắc là sau khi chết mới tạo thành. Còn có, máu trong cơ thể của anh ta không còn dư nhiều, vì vậy có thể suy đoán nguyên nhân cái chết là do mất máu quá nhiều sau khi bị cắt đứt tứ chi.”

(***) phản ứng sinh hoạt (生活反应): Theo phản ứng sinh hoạt, có thể xác định rằng người đó vẫn còn sống tại thời điểm bị thương, và đôi khi có thể suy ra thời gian sống sót sau chấn thương. Một trong những nhiệm vụ của bệnh học pháp y là tìm kiếm những phản ứng sinh hoạt này để suy ra thời gian từ khi bị bạo lực đến chết (theo Baidu).

Tuy kết luận này đơn giản nhưng sau khi cả đội nghe xong thì không nhịn được mà rùng mình, Tô Nhiên Nhiên thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của bọn họ thì không đổi sắc mặt mà ngầm đưa ra kết luận cuối cùng: “Nói cách khác, lúc Chu Văn Hải bị cưa đứt tứ chi, trải qua thời gian dài bị mất máu, sau đó mới dẫn đến tử vong.”

Tuy rằng mấy tổ viên của Tổ Chuyên Án đã trải qua rất nhiều các vụ án tàn nhẫn khác nhau, nhưng một người sống sờ sờ mà bị chặt đứt tứ chi để lấy máu, trước khi chết nhất định đã trải qua tra tấn khó mà tưởng tượng được, hơn nữa cái mùi thối không thể tiêu tan vẫn cứ quanh quẩn trong phòng giải phẫu này khiến cho dạ dày của mọi người cũng khó chịu.

Tô Nhiên Nhiên tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy hung thủ làm như vậy là muốn trừng phạt nạn nhân. Cũng giống như nếu hung thủ dùng phương pháp phanh thây cả tứ chi thì phải theo thói quen mà cưa đứt chỗ xương mu trước, nhưng thi thể của nạn nhân lại bị cưa đứt từ chỗ đầu gối, có lẽ trong tiềm thức của hung thủ muốn làm cho nạn nhân phải quỳ xuống nhận tội. Sau đó lại đưa các bộ phận lên núi phơi nắng, còn cố ý chọn chỗ có chó hoang để gặm mất, đây cũng là có ý muốn hiến tế rồi.”

Lục Á Minh nheo mắt lại, nói: “Vậy thì đúng rồi, Tần Duyệt ghi hận trong lòng với Chu Văn Hải, có đầy đủ động cơ để làm chuyện này.”

Tô Nhiên Nhiên ngước mắt nhìn ông ấy một cái, nói: “Đầu của nạn nhân được phát hiện ở trường Đại học T sao ạ?”

Lục Á Minh giật mình: Chính xác, mặt ngoài thì Đỗ Binh và Đại học T không có bất kỳ liên quan gì với nhau, dựa theo logic hành vi của hung thủ thì đầu của nạn nhân phải là phần quan trọng nhất trong đoạn hiến tế chứ, không có khả năng sẽ xuất hiện ở chỗ ít có liên quan với nạn nhân.

Lục Á Minh quyết định tạm thời ghi nhớ điểm đáng ngờ này, tiếp tục hỏi: “Vậy hung khí thì sao? Có phải là cưa điện hay không?”

Tô Nhiên Nhiên nhìn ông rồi nói: “Các vết cắt của tứ chi không đều nhau, chỗ bị gãy xương không có dấu vết bị cắt qua cắt lại, bởi vì xương người rất khó mà dùng công cụ bình thường để cắt đứt một lần, cho nên cháu suy đoán hung khí là công cụ hình răng cưa có lực sát thương lớn. Vì vậy khả năng cưa điện là cực kỳ lớn.”

Lục Á Minh có vẻ hơi kích động, nói: “Vậy thì đúng rồi, ở con sông cách thi thể không xa đúng lúc phát hiện một cái cưa điện.”

Cưa điện đó bởi vì bị ngâm trong nước đã lâu nên về cơ bản kiểm tra đo lường không có được chứng cứ xác thật, nhưng sau khi so sánh với vết cắt bên ngoài vết thường thì có thể nhận định nó cùng loại với hung khí.

Lục Á Minh không thể che giấu sự vui vẻ, nói: “Trước khi cháu tới thì chúng ta đã điều tra qua, loại cưa điện có công suất lớn này được sản xuất ở Đức, bởi vì giá cả rất cao nên tỷ lệ tiêu thụ ở trong thành phố không cao, mà trong ghi chép người mua trùng hợp cũng có tên Tần Duyệt, căn cứ vào mã số trên cưa điện, thì chính là cái cưa mà cậu ta đã mua. Vì thế hiện tại, lại có thêm một chứng cứ chứng minh anh ta có tội rồi.”

Nhưng Tô Nhiên Nhiên lại không lạc quan như thế, cô cứ cảm thấy tất cả mọi thứ quá trùng hợp. Có một nghi vấn trước sau vẫn luôn ở trong lòng cô, theo từng chứng cứ gia tăng lên thì nó càng cắm rễ đâm chồi, cành lá xum xuê.

Có lẽ có một số việc chỉ có thể tìm được đáp áp từ trên người của đương sự, vì thế cô quyết định xin thẩm vấn Tần Duyệt lần thứ ba.

Có luật sư Vương ở bên trong đi theo chỉ điểm nên Tần Duyệt ở trong trại tạm giam cũng được xem là thoải mái, bộ dáng lúc xuất hiện trước mặt Tô Nhiên Nhiên lần nữa cũng không có nhiều thay đổi so với lần trước, chỉ là trên mặt mọc ra vài sợi râu, tóc hơi lộn xộn, nhưng thật ra lại tạo nên một nét uể oải gợi cảm.

Tô Nhiên Nhiên thắng thắn đưa một tấm hình chụp ra: “Cái cưa điện này là của anh sao?”

Tần Duyệt nhìn chằm chằm một hồi lâu, mới gật đầu nói: “Đúng vậy, là chú Đỗ mua giúp tôi, dùng để chăm sóc vườn hoa.”

Ánh mắt Tô Nhiên Nhiên nghiêm túc, nói: “Cưa điện này chính là hung khí giết chết Chu Văn Hải.”

“Sao có thể chứ, cưa điện này vẫn luôn để trong phòng dụng cụ, đã lâu rồi tôi không có lấy ra dùng.”

“Tổ Chuyên Án đã đến nhà anh điều tra, nhưng không tìm được cưa điện khác ở trong phòng dụng cụ.”

Cô nhìn biểu cảm không thể tin được của Tần Duyệt, cuối cùng hỏi ra nghi vấn suy nghĩ đã lâu của cô: “Gần đây anh có kết thù oán với ai không, hay là có người nào có khả năng muốn hại anh không?”

Tần Duyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nhếch môi nở nụ cười, giống như cô vừa hỏi một câu cực kỳ buồn cười. Lúc này Tô Nhiên Nhiên mới hiểu được, người trước mặt này chỉ sợ là người đắc tội với nhiều người nhất mà cô từng thấy, làm sao anh có thể nghĩ được rốt cuộc là ai muốn hại anh được chứ.

Nhưng cho dù mục tiêu của người kia là hãm hại Tần Duyệt, thì cũng không nên dùng biện pháp ngọc nát đá tan (****) vậy chứ, có thể cưa đứt tứ chi của một người sống sờ sờ, bình tĩnh mà nhìn anh ta bị tra tấn đến chết thì có thể nói rằng, tên hung thủ có mối thù sâu sắc với Chu Văn Hải.

(****) ngọc nát đá tan: thà cùng bị tổn hại.

Trong đầu cô đột nhiên loé sáng, gần như chỉ lướt thoáng qua, sau đó cô nghiêng người, lại hỏi một vấn đề nữa: “Anh có nhớ ngày hôm đó anh đánh Chu Văn Hải mấy cú không?”

Tần Duyệt trả lời rất nhanh: “Một cú, tôi ra tay rất tàn nhẫn, trước đó anh ta lại có uống rượu cho nên nhanh chóng bị hôn mê, sau đó tôi liền khoá cửa xuống lầu. Chuyện này chắc chắn tôi sẽ không nhớ lầm.”

Tô Nhiên Nhiên cúi đầu suy nghĩ, hôm đó trên tường phát hiện có vết máu bắn tung toé nhưng lại bắn từ các hướng khác nhau, chắc chắn không phải chỉ một cú đấm mà có thể tạo thành, nói cách khác……..

Cô hít sâu một hơi, nhìn anh nói từng chữ một: “Hôm đó trong phòng anh còn có người khác nữa!”