Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 261




Dung đại phu nhân trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Dương lão phu nhân, cơ hồ không thể tin vào lỗ tai của mình.

Gia Mậu, vẫn là kiêu ngạo của nàng, mỗi lần nhắc tới con trai của mình, Dung đại phu nhân đều là cười đến lông mày con mắt tụ tập vào một chỗ, vui vẻ không ngậm miệng được, con trai của nàng, dung mạo anh tuấn, lại thông minh lanh lợi, tuổi còn trẻ đã thành trạng nguyên trẻ tuổi nhất Đại Chu, cln trai như vậy, nhà ai còn có người như thế?

Nhưng là, ở trong lòng mẫu thân, Gia Mậu vậy mà không bằng Lạc Tương Nghi kia? 

"Mẫu thân, sao mẹ có thể nói Gia Mậu như vậy?" Dung đại phu nhân có chút ít không vui: "Ai mà không khen con trai nhà mình hài tử, mẫu thân lại coi trọng con người khác hơn cả con nhà mình."

"Mạn Nương, ta biết rõ tâm tư của con, nhưng Lạc gia tiểu thư kia, quả thực là một người thật tốt, nàng ở trong khốn cảnh như vậy cũng không cúi đầu, dựa vào một đôi tay của mình mở một nhà trà trang lớn như vậy. Mạn Nương, đừng dùng thần sắc như vậy xem ta, con chưa thấy qua bộ dáng Lạc tiểu thư ở trong vườn trà làm việc tay chân, một cô bé nho nhỏ như vậy, đi theo bọn hạ nhân, ở trong vườn trà cắt nhánh, bắt sâu, tuyệt không than vất vả. Tự con nói nói xem, nếu là đưa Gia Mậu vào trong hoàn cảnh như vậy, hắn có làm được tốt như Lạc tiểu thư hay không?" Dương lão phu nhân nhìn thẳng vào Dung đại phu nhân: "Tự con ngẫm lại đi."

"Con sẽ không cho Gia Mậu luân lạc đến một bước đó." Dung đại phu nhân sợ run cả người, vậy cũng quá thảm rồi.

"Lạc tiểu thư kiên cường thiện lương, có một tinh thần bất khuất, nếu con chung đụng lâu với nàng, có thể thấy trên người nàng rất nhiều phẩm chất tốt mà Gia Mậu không có. Chỉ là con là kẻ làm mẹ, tự nhiên cảm giác mình con ngàn tốt vạn tốt, trên đời ai cũng không sánh bằng hắn, nếu là con để thành kiến trong lòng xuống, dĩ nhiên là có thể thấy Lạc tiểu thư tốt cỡ nào." Dương lão phu nhân đặt chén trà đến trên bàn, sắc mặt kiên nghị: "Mạn Nương, chuyện thành thân, con cần để cho Gia Mậu tự mình quyết định, biết không?"

Dung đại phu nhân khẽ thở dài: "Con gái cũng mong Gia Mậu sống tự tại, chỉ Hoàng hậu nương nương đã hạ chỉ..."

"Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề, ta đã tấu với Thánh thượng." Dương lão phu nhân khoát tay áo: "Con đừng lo lắng cái này, chờ Gia Mậu và Tương Nghi về, ta lại từ từ bố trí." Sắc mặt Dương lão phu nhân lộ ra một tia tươi cười giảo hoạt: "Mạn Nương, chúng ta cũng đừng cho bọn họ quá đắc ý, trêu cợt bọn họ một phen, cho bọn họ nếm thử tư vị kinh hãi mừng rỡ."

Dung đại phu nhân hơi ít không hiểu, nàng nhìn thấy mặt Dương lão phu nhân hưng trí bừng bừng, một câu nói cũng không nói, Dương lão phu nhân nhìn xem thần sắc của con gái, trong lòng biết rõ nàng còn chưa nghĩ thông suốt, không khỏi âm thầm thở dài, thoạt nhìn mình thật đúng là nhất định phải tiêu diệt chướng ngại cho Tương Nghi mới được, nếu không nàng đến Dung phủ, không đề cập tới Dung lão phu nhân lòng dạ nhỏ mọn ánh mắt thiển cận kia, cả con gái của mình, có suy nghĩ khác, chỉ sợ Tương Nghi cũng khó qua.

Mây đen chồng chất thật dầy trong không trung từ từ tản ra đi, sắc trời bỗng nhiên trong, băng dưới mái hiên kinh thành bắt đầu hòa tan, tích táp bọt nước từ mái ngói rơi xuống, gõ vào bậc thang cẩm thạch, cả đêm vang lên không nghỉ, phảng phất có người liên tục tấu đàn tranh bên ngoài, khiến trong mộng của người ta cũng nhiều hơn một luồng phiền muộn nhàn nhạt.

Một đội ngũ tầng tầng lớp lớp xuyên qua phía tây cửa thành, cờ xí tung bay, bên trên viết một chữ "Dương".

Phó tướng giữ cửa thành biết hai người giục ngựa phía trước, chắp tay nói: "Dương Nhị thiếu gia, Dung đại thiếu gia."

Dương Nhị thiếu gia là cháu trai của Uy Vũ Đại tướng quân, năm đó khi đi từ Tây Môn này, hắn vẫn chỉ là một đội phó nho nhỏ, trong nội tâm vô cùng hâm mộ, một lòng oán giận mình thật là không biết đầu thai, nếu có kỹ thuật vào cửa như Dương Nhị thiếu gia vậy, chỉ sợ bây giờ mình sớm đã không cần ở cửa thành ăn gió nằm sương.

Mà Dung đại thiếu gia... Năm ngoái hắn mặc cẩm bào ngự tứ, cưỡi ngựa khoa quan, hắn cũng đã ngưỡng mộ phong thái của hắn, mỹ thiếu niên nhẹ nhàng, nhân trung long phượng, gia thế phi phàm, đúng là thập toàn thập mỹ!

Sau hai người đi theo một người Bắc Địch, khuôn mặt đen, thoáng mập mạp, con ngựa dưới người hắn tựa như cũng có chút ít mệt mỏi, bước chân cũng không phải rất nhanh, phó tướng vươn tay lên chặn hắn lại: "Xin đưa ra giấy thông hành."

Gia Mậu quay đầu nhìn lại, thấy quan viên Bắc Địch Ca Lạp Nhĩ phái tới cầu hôn bị ngăn cản lại, quay đầu ngựa đi về: "Đây là sứ giả Hãn Vương Bắc Địch phái tới Đại Chu ta hiến cống phẩm, không thể lỗ mãng!"

Phó tướng kia thăm dò nhìn ra ngoài cửa thành, quả nhiên thấy một hàng đội ngũ thật dài, vây lấy một xe vua ngồi lạc đà trắng kéo, bốn vách tường xe vua che chắn cực kỳ chặt chẽ, thấy không rõ người nào ngồi bên trong, chỉ nhìn thấy xung quanh có một hàng thị nữ, trên đầu mang mũ quả dưa, hơn mười bím tóc dài nhỏ rủ xuống đến thắt lưng, trong tay mỗi người nâng nguyên một cái mâm, bên trên đều dùng khăn đắp, cũng không biết là những bảo vật gì.

"Hóa ra là sứ giả Bắc Địch phái tới!" Phó tướng kia khom người, cho đội ngũ thông qua, lục lạc trận trận, phiêu lãng theo gió, thanh thúy dễ nghe, người đến dâng tặng lễ vật tựa hồ đếm cũng không hết, từng loạt từng loạt đi qua, nửa ngày mới đi hết. 

"Bắc Địch đây là thế nào?" Kia phó tướng sờ sờ đầu: "Năm ngoái còn cùng Đại Chu động võ, năm nay đã đến tiến hiến cống phẩm? Hãn Vương này đúng là kỳ lạ!"

"Có lẽ là đánh không lại Đại Chu chúng ta, cũng chỉ có thể xin tha." Bên cạnh một quân sĩ ôm thương, con mắt nhìn chằm chằm đội ngũ dần dần đi xa kia, nước miếng treo ở khóe miệng, cơ hồ muốn rơi xuống: " Cô nương Bắc Địch cũng rất đẹp mắt, hơn nữa người người đều hào phóng, một chút cũng không sợ chúng ta nhìn."

Cửa thành sớm có binh lính cưỡi ngựa chạy tới hoàng cung bẩm báo Hứa Triệu Ninh Bắc Địch đến tiến cống, Hứa Triệu Ninh nghe nói Bảo Trụ và Gia Mậu mang theo Bắc Địch sứ giả đến, long tâm cực kỳ vui mừng, tự mình đón ra Tuyên Lộng* môn.

*ở đây là chữ lộng lẫy, nhưng ko biết dịch sao nên mình để vậy

Sứ giả Bắc Địch thấy hoàng đế Đại Chu thế nhưng tự mình đến tiếp hắn, thụ sủng nhược kinh, thiếu chút nữa ngay cả lời nói cũng không nói rõ ràng: "Khởi tấu thiên tử Đại Chu, Hãn Vương Bắc Địch ta đặc phái ta tiến hiến cống phẩm cho thiên Đại Chu tử, về sau hai nước hòa hảo, vĩnh viễn không còn chiến sự."

Hứa Triệu Ninh khẽ mỉm cười: "Dân chúng an cư lạc nghiệp, đây cũng là tâm nguyện của trẫm."

Sứ giả Bắc Địch thấy Hứa Triệu Ninh ôn hòa, cũng không hung ác thô bạo, lá gan hơi hơi lớn chút, nói ra mục đích thứ hai: "Hãn Vương Bắc Địch ta còn muốn thỉnh thiên tử Đại Chu gả công chúa điện hạ cho hắn..." Trong lòng hắn âm thầm cân nhắc, công chúa ngồi bên trong xe vua này, là vị công chúa nào của Đại Chu? Hãn Vương cũng không nói rõ ràng, khiến bà mối là hắn cũng khó khăn.

Không ngờ Hứa Triệu Ninh lại gật đầu nhẹ: "Chuyện này, trẫm đã biết được, Hãn Vương nguyện làm con rể Đại Chu ta, tự nhiên là vô cùng tốt, trẫm chắc chắn khiến hắn vừa lòng thỏa mãn!" Lúc này để Hồng Lư tự khanh dẫn sứ giả Bắc Địch về Quốc Tân Quán: "Dàn xếp sứ thần cho tốt, đêm nay thiết yến tại Vạn Ninh điện, tẩy trần cho sứ giả Bắc Địch."

Bắc Địch sứ giả đi mất, Hứa Triệu Ninh nhìn nhìn Bảo Trụ và Gia Mậu đứng ở một bên, khẽ gật đầu: "Hai người các ngươi cũng khổ cực, đi về nghỉ ngơi trước, chờ trẫm ngẫm lại, nên tưởng thưởng hai người các ngươi thế nào."

Đây là cơ hội tốt, tuyệt không thể bỏ qua, Gia Mậu tiến về phía trước một bước, hành một cái đại lễ với Hứa Triệu Ninh: "Hoàng thượng, vi thần có lời muốn nói."

Hứa Triệu Ninh nhướng mày, sao đều rơi vào trong bẫy của Hương Doanh vậy? Giao thừa đêm đó, Dương lão phu nhân đã nói với ông, Gia Mậu trở lại, nhất định sẽ xin ông tứ hôn, bảo ông dùng cớ Hoàng hậu nương nương đã tứ hôn mà từ chối, tạm thời không đồng ý thỉnh cầu của hắn, giờ nhìn Gia Mậu hấp tấp quỳ rạp xuống trước mặt như vậy, nhất định là muốn nói chuyện tứ hôn.

"Dung ái khanh, ngươi có lời gì muốn nói? Cứ nói đừng ngại." Hứa Triệu Ninh cười tủm tỉm đứng đó, vẻ mặt ôn hoà.

Gia Mậu ngẩng đầu nhìn Tương Nghi đứng bên cạnh Bảo Trụ, Tương Nghi hiểu ý, từ một bên đi tới, cùng Gia Mậu quỳ gối trước mặt Hứa Triệu Ninh: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." 

Đây là vị kia Lạc tiểu thư? Hứa Triệu Ninh đánh giá, nàng ôn nhuận như ngọc, mặt mày như vẽ, vô cùng xứng đôi với Gia Mậu. Đây đúng là một đôi bích nhân, chỉ tiếc còn phải hành hạ một hồi mới có thể được như nguyện đâu, trong lòng Hứa Triệu Ninh có nhàn nhạt đồng tình, cũng không biết vì sao Hương Doanh phải bày ra như thế, mình trực tiếp tứ hôn cho bọn họ không phải tốt rồi?

"Hoàng thượng, vi thần không cần ban thưởng khác, chỉ mong Hoàng thượng có thể cho vi thần một thánh chỉ tứ hôn, để thần có thể như nguyện cưới được vị Lạc tiểu thư này." Gia Mậu giương mắt nhìn Hoàng thượng, nói vô cùng chân thành: "Thần và Lạc tiểu thư hai bên tình nguyện, mong Hoàng thượng thành toàn!"

"Dung ái khanh, cái này..." Hứa Triệu Ninh khó xử lắc đầu: "Trẫm lại không thể đồng ý."

"Vì cái gì?" Gia Mậu cơ hồ muốn nhảy dựng lên, trong lúc nói chuyện đã chẳng quan tâm lễ quân thần, hắn giật mình trừng mắt Hứa Triệu Ninh, miệng lẩm bẩm: "Hoàng thượng, vì sao ngươi không thể đáp ứng điều thỉnh cầu này? Ngươi nói muốn phong thưởng vi thần, vi thần không cầu vàng bạc tài bảo, thăng quan tiến tước, chỉ cầu cùng người yêu một chỗ, yêu cầu này cũng không quá phận."

"Dung ái khanh, năm trước Hoàng hậu nương nương đã hạ ý chỉ tứ hôn, chẳng lẽ trẫm còn hủy đi ý chỉ của nàng? Hoàng hậu nương nương chính là quốc mẫu, mẫu nghi thiên hạ, nàng nói, tự nhiên là phải giữ lời." Hứa Triệu Ninh áy náy nhìn nhìn qua Gia Mậu: "Trẫm có thể phong Lạc tiểu thư này làm quý thiếp cho ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Tương Nghi quỳ ở một bên cảm thấy mình như tiến vào trong hàn băng, quý thiếp, quý thiếp, đời này nàng lại tránh không khỏi vận mệnh kiếp trước sao? Kiếp trước nàng làm di nương, đời này nàng cũng phải làm di nương? Nàng mở to hai mắt, chỉ cảm thấy nơi khóe mắt đã một mảnh là ướt át: "Không, Hoàng thượng, dân nữ thề không làm thiếp, xin Hoàng thượng đừng hạ đạo thánh chỉ này." Nàng chợt đứng lên, thi lễ với Hứa Triệu Ninh, chạy thật nhanh ra khỏi Tuyên Lộng MÔn.

"Cô nương, cô nương!" Liên Kiều chẳng quan tâm lễ nghi gì, kéo váy lên thật nhanh vội vàng đi theo, Phương tẩu vẫn còn chú ý vài phần, hành lễ với Hứa Triệu Ninh, cũng chạy vội về phía trước.

Hứa Triệu Ninh nhìn qua bóng Liên Kiều: "Nàng chính là cô nương Hãn Vương Bắc Địch muốn kết hôn?"

Bảo Trụ gật đầu: "Phải."

Giọng nói Gia Mậu đau khổ: "Hoàng thượng, vi thần xin Hoàng thượng thu hồi ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, Tương Nghi là một cô nương tốt, dù thế nào vi thần cũng sẽ không để nàng làm thiếp, vi thần muốn cưới nàng."

"Nhưng trẫm không thể để cho hoàng hậu mất mặt." Hứa Triệu Ninh đè lại tâm trạng vô hạn đồng tình của mình, dứt khoát xoay người - - ông mà không xoay người, thì sẽ nhịn không được đồng ý, ánh mắt Gia Mậu đau khổ như vậy, khiến ông không có biện pháp cự tuyệt. Nhưng nghĩ đến lời nói của Dương lão phu nhân, ông vẫn cứng rắn tâm địa cự tuyệt hắn, Hương Doanh làm như vậy tự nhiên có đạo lý của Hương Doanh, mình không thể phá hư kế hoạch của Hương Doanh.