Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 221




Edit: rinnina

Trong rừng lóe lên ánh bạc, không biết có bao nhiêu người vọt xuống bên dưới, cho dù không có mặt trời, nhưng đao bọn họ cầm trong tay có thể lóe hàn quang như cũ.

Điệu bộ này, ít nhất có vài trăm người, mặt Phương tẩu biến sắc.

Sao lại có nhiều cường đạo chiếm cứ ở chỗ này như vậy? Hơn mười phu xe ngựa cộng thêm hơn hai mươi hộ viện, chỉ bốn mươi người, phải đối phó vài trăm người, không nhất định có thể đánh được. Nhưng chuyện tới nước này, đã không có đường lui, chỉ có thể đánh một trận tử chiến rồi, Phương tẩu hô to một tiếng với Tương Nghi: "Cô nương, ngài trở về xe ngựa đi, đừng đi ra!"

Lâm Mậu Dung vén rèm đưa đầu ra nói: "Nghi muội muội, mau mau đi lên, chớ có đứng ra ngoài, ngươi không biết võ công, đứng ở ngoài chỉ là một gánh nặng."

Thổ phỉ dẫn đầu thấy gương mặt Lâm Mậu Dung, cười ha hả: "Hóa ra còn có một mỹ nhân! Tốt lắm tốt lắm, lần này ta là có thể làm chú rể ba lần rồi!"

Tương Nghi chạy đến bên cạnh xe ngựa, khoát tay một cái với Lâm Mậu Dung: "Ngươi ngồi trên xe, ta muốn cùng bọn họ." Nàng khẽ cong eo, từ dưới hai lớp xe ngựa rút ra mấy thanh đao kiếm, ôm chạy bên người Liên Kiều Phương tẩu: "Vũ khí."

Phương tẩu và Liên Kiều mỗi người cầm một thanh bảo kiếm, Tương Nghi nhìn cây đại đao còn dư lại kia thấy hơi buồn rầu, nàng chỉ học chút võ nghệ cơ bản nhất với Phương tẩu, khoa tay múa chân chỉ có thể đối phó những kẻ lang thang kia thôi, bây giờ một tay xách đại đao nặng trĩu, bắp thịt không đủ, đại đao cũng nâng không nổi, cần hai tay đồng thời cầm.

Lâm Mậu Dung nhảy xuống từ trong xe ngựa, bắt lại tay Tương Nghi: "Ngươi đừng đi mạo hiểm, mau mau trốn bên cạnh ta, chúng ta tìm một chỗ an toàn tránh né, dù sao cũng hơn để cho bọn họ lo lắng chúng ta bị thương tốt hơn."

Một tay Tương Nghi cầm đại đao, không tránh thoát, bị Lâm Mậu Dung kéo tránh sang bên cạnh, ánh mắt không dám buông lỏng chút nào, chẳng qua là nhìn qua chỗ Ca Lạp Nhĩ Phương tẩu Liên Kiều.

Người xấu mặc dù nhiều, nhưng bọn Ca Lạp Nhĩ vẫn còn chống đỡ qua được, có ba bốn người phân biệt vây quanh Ca Lạp Nhĩ và Phương tẩu, nhưng hai người một chút cũng không lộ vẻ bại, vung bảo kiếm đại đao, vù vù vang dội, phong mang màu xanh kia hóa thành một đóa hoa, bảo vệ thân thể của bọn họ.

Tình huống Liên Kiều hơi có chút không được, tuy nói tư chất của nàng thích hợp học võ hơn Tương Nghi, dù sao nàng học hơi trễ, lại không có thần lực trời sinh như Ca Lạp Nhĩ, lại là nữ tử, cho nên học năm sáu năm, vẫn là không đạt tới tiêu chuẩn cao thủ, chẳng qua là khá hơn Tương Nghi một chút.

Tương Nghi ở một bên nhìn Liên Kiều khó mà chống đỡ, trong lòng cuống cuồng, hô to một tiếng: "Liên Kiều, ngươi trở lại!"

"Cô nương, tự ngươi giấu kỹ, không cần lo ta!" Liên Kiều liếc mắt nhìn Tương Nghi, lại thiếu chút nữa bị người xấu kia đưa ra tay nắm lấy, nàng dùng sức nghiêng người, lúc này mới tránh qua được, chẳng qua là bên cạnh lại có một người, cầm cây gậy trong tay đánh tới nàng.

"Liên Kiều!" Tương Nghi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, đưa tay che lại hai mắt của mình, nàng quả thực không dám nhìn Liên Kiều bị người đả thương ngã xuống đất. Liên Kiều, tỷ muội tốt của nàng, Liên Kiều đi cùng nàng nhiều năm như vậy, chưa từng chịu một chút thương tổn! Một cổ lửa giận không nói ra được hừng hực dấy lên từ trong lòng, nàng cắn răng, hai tay cầm thật chặt chuôi đại đao, cố hết sức giơ đao lên, cắn răng chạy tới đám người xấu kia.

Sắc mặt Lâm Mậu Dung trắng bệch trong nháy mắt, nàng không thể tin nhìn bóng Tương Nghi, trong lòng có một chút xấu hổ, nàng khom người sờ một cái trong xe ngựa hai lớp, phát hiện còn có một cây gậy, nàng không chút do dự rút cây gậy kia ra, cột váy tới eo lung gọn gàng, cũng vung cây gậy chạy qua.

Tương Nghi chạy nhanh tới bên Liên Kiều, tình thế Liên Kiều đã được đến hóa giải, Ca Lạp Nhĩ đã sớm phi thân tới cấp cứu, một cây đại đao vũ động như bánh xe, giọt nước không lọt. mấy người xấu xông vào trước nhất căn bản không gần được thân thể của hắn.

Trên mặt tên dẫn đầu kia lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Xem ra chúng ta gặp khúc xương cứng rồi! Các anh em, chém những kẻ công phu không tốt trước, sau đó chúng ta lại tới đánh bọc mấy người này, hơn hai trăm người không đối phó được mấy chục người, danh tiếng Trại Thanh Phong chúng ta còn không?"

Một đám lâu la rối rít nắm gậy gộc đao chạy nhanh tới chỗ phu xe và hộ viện, người quả thực quá nhiều, Phương tẩu và Ca Lạp Nhĩ hoàn toàn không ngăn được, dòng người kia như nước sông lao nhanh cuồn cuộn không dứt chảy qua, mắt thấy những xe phu môn kia phải gặp nạn, may mắn còn có hơn hai mươi hộ viện vọt tới phía trước.

"Ca Lạp Nhĩ, bắt giặc phải bắt vua trước!" Tương Nghi có chút nóng nảy, số hộ viện quá ít, chỉ có thể ngăn cản nhất thời, đến lúc đó những phu xe vô tội kia khẳng định cũng sẽ bị người xấu gây thương tích, thậm chí sẽ chết tại núi La Dương này.

"Biết!" Ca Lạp Nhĩ liếc mắt nhìn Tương Nghi, trong ánh mắt bích lục lấp lánh ánh sáng, lúc này hắn giống như một con báo săn mồi giận dữ, trong mắt lóe ra ánh sáng khát máu, cong người lên phát động công kích với con mồi khiêu khích hắn.

Lần đầu tiên Tương Nghi thấy như vậy Ca Lạp Nhĩ, nàng trợn mắt mồm nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy mình thật giống như không biết hắn, Ca Lạp Nhĩ vẫn luôn mỉm cười, luôn rất cần mẫn giúp người khác làm này làm nọ, rất ít khi thấy qua ánh sáng như vậy trong mắt hắn—— lúc này hắn giống như một con liệp ưng, tự do bừa bãi bay lượn trên trời xanh cao vút, đôi cánh khỏe mạnh đánh về phía trước, mang theo tiếng xé gió vọt xuống.

Người mặc áo đen dẫn đầu dương dương đắc ý chỉ huy thủ hạ đẩy về phía trước, đột nhiên trước mắt có một bóng người màu xanh xẹt qua, hắn theo bản năng lui về phía sau, khí lạnh đập vào mặt, buộc hắn lùi lại mấy bước.

" Đồ mọi rợ này, chẳng lẽ ngươi là không biết danh hiệu đại gia? Đại gia để cho ngươi kiến thức một chút công phu đại chu, không phải là những thứ mọi rợ các ngươi biết cưỡi ngựa bắn tên là đủ rồi!" Thủ lãnh kia sờ bên hông một cái, một cái roi nháy mắt ở trong tay, nghe một tiếng gió vang lên, nhuyễn tiên rơi về phía Ca Lạp Nhĩ.

"Ca Lạp Nhĩ, coi chừng!" Liên Kiều lớn tiếng kêu hô lên: "Lui về phía sau!"

Ca Lạp Nhĩ không trả lời nàng, chẳng qua là hết sức chăm chú đối phó quần áo đen kia, võ công hắn quả thật không tệ, nhuyễn tiên múa gió thổi không lọt, khi thì nhu hòa khi thì mạnh mẽ, có lúc giống như rắn độc khạc lưỡi, ngẩng đầu nhào tới Ca Lạp Nhĩ.

Phương tẩu ở một bên cũng không nhàn rỗi, dùng trường kiếm của nàng bảo vệ Tương Nghi và Lâm Mậu Dung, nhưng côn đồ lại càng ngày càng nhiều, thật là giống như đánh về phía sâu ăn lúa trong ruộng. Tương Nghi thấy thế rất là cuống cuồng, gắng sức hô: "Phương tẩu, ngươi trước đừng để ý chúng ta, giúp Ca Lạp Nhĩ bắt tặc nhân đầu lĩnh lại nói!"

Nàng bất kể hết thảy, vung đại đao về những kẻ kia, đại đao ngân quang lẫm liệt, khí lạnh bức người, đám lâu la kia phần lớn đều là không có võ nghệ, chẳng qua là dựa vào cậy mạnh, hoặc là dựa vào nhiều người tới khi dễ người ta mà thôi, thấy đao Tương Nghi tới, cũng bị bức lui một cái bước.

"Thật là phế vật vô dụng!" Thủ lãnh kia nhìn vài người cũng không gần được thân thể Tương Nghi, giận đến cao giọng kêu mắng lên: "Đối phó một tiểu nương bì cũng không được, các ngươi toàn bộ có thể đi chết."

Đám lâu la bị mắng không dám lui nữa, mọi người xoa xoa đôi bàn tay, Tương Nghi: "Tiểu nương bì, mau mau buông đao xuống, vội vàng với đi về sơn trại hưởng phúc với Đại vương chúng ta!"

Những người này khí thế hung hăng, Tương Nghi sợ nhảy lên, lui một bước về sau, Lâm Mậu Dung ở một bên cầm gậy, hai tay phát run: "Nghi muội muội, làm sao bây giờ, tới nhiều người như vậy, chúng ta không ngăn được."

Tương Nghi cắn răng, không để ý mồ hôi nhỏ xuống trán, dùng sức rống lên một giọng: "Bất kể thế nào, chúng ta chỉ có thể liều mạng, nếu là để đao xuống, càng là cá trên thớt!"

Côn đồ từng bước ép tới gần, Tương Nghi và Lâm Mậu Dung lui về phía sau từng bước một, mắt thấy sẽ bị ép qua chân núi một bên, không có đường lui nữa, lúc này bỗng nhiên nghe được một trận tiếng vó ngựa.

Đây tuyệt không phải âm thanh một con ngựa có thể phát ra, loại thanh âm này, giống như có thiên quân vạn mã đang lao nhanh đến, lấm tấm đạp đến lòng của người ta bên trên.

Bọn lâu la ngừng tay, trên mặt có thần sắc kinh hoảng: "Đại vương, có người đến!"

Đầu lĩnh kia cũng hơi hoảng hốt, tay hơi chậm lại, nhuyễn tiên rũ xuống, không có tinh thần như trước, giống như một con rắn chết không có sinh khí, Ca Lạp Nhĩ nắm bắt thời cơ, đưa tay ra một cái níu roi hắn lại, dùng sức khẽ kéo, người kia ngã rầm trên mặt đất.

Mấy lâu la phía sau chạy tới, trong tay vũ động đại đao chém Ca Lạp Nhĩ đi qua, có mấy người xoay lại đỡ đầu lĩnh kia, lúc này Phương tẩu đã phi thân tới, một cước đạp tay của đầu lĩnh kia, dùng sức nghiền một chút, thủ lãnh kia bị đạp cuồng kêu lên: "Ngươi bà lão này, đặt chân thật ác độc!"

Phương tẩu hét lớn một tiếng: "Mau mau cho đám binh tôm tướng cá kia dừng tay!"

"Tương Nghi, Tương Nghi!" Bên kia truyền đến lớn tiếng gào thét: "Là nàng ở phía trước ư, Tương Nghi?"

Tương Nghi thật là không thể tin vào tai mình, giọng nói này, rõ ràng là Gia Mậu mà! Nhưng bây giờ hắn không phải ở Giang Lăng sao? Làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ?

Ảo giác, nhất định là mình nghe lầm rồi, Tương Nghi yên lặng nhắm hai mắt lại, nghe nói người sắp chết, thì có thể nghe giọng nói trong lòng nhớ thương nhất, như kiếp trước, trước khi nàng chết, thì nghe Gia Mậu ở bên tai kêu tên của nàng.

Lâm Mậu Dung kinh nghi nhìn phía sau, chỉ thấy một trận mùi khói cuồn cuộn, sơn cốc vốn u ám làm cho hoàn toàn mơ hồ, cưỡi ngựa xông vào trước nhất bên là một thiếu niên quần áo tím, trong tay vũ động một thanh bảo kiếm, đang vọt tới bên này, phía sau của hắn đi theo không biết bao nhiêu người ngựa, cũng mặc khôi giáp, nhìn ra là tinh Binh cường Tướng.

"Dung Đại thiếu gia!" Lâm Mậu Dung kinh ngạc vui mừng kêu lên, một cây gậy cầm ở trong tay vũ động thật cao: "Ta ở chỗ này, Nghi muội muội cũng ở đây!"

Sau khi nói xong bên những lời này, Lâm Mậu Dung ngừng miệng, nàng bỗng nhiên ý thức được vừa nãy Gia Mậu chỉ kêu tên Tương Nghi.

Nàng quay mặt đi, thấy Tương Nghi nhắm mắt lại đứng đó, trên mặt có vẻ mặt kỳ lạ, trong lòng bỗng nhiên có nghi ngờ không nói ra được. Nháy nháy mắt, Lâm Mậu Dung im miệng không nói, chẳng qua là yên lặng nhìn thiếu niên mặc áo tím kia chạy tới bên các nàng thật nhanh.