Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 170




Dương lão phu nhân nhìn thần sắc kia của Gia Mậu, như có hơi không tán thành, không khỏi sửng sốt: “Gia Mậu, thế nào? Lâm Nhị thiếu gia này có chỗ nào không tốt hả?”

Mặc dù hôm qua Gia Mậu đã thấy Lâm Mậu Chân rồi, hai người nói cười cũng thật vui, nhưng trong lòng của hắn luôn loáng thoáng hơi không được tự nhiên, luôn cảm thấy Lâm Mậu Chân ẩn tàng từng tia ý khác với Tương Nghi, nghe thấy Dương lão phu nhân để cho Lâm Mậu Chân tới, như có điều để mắt hắn, đã cảm thấy không thoải mái.

“Hắn cũng không có nơi nào không tốt, chẳng qua là ta cảm thấy làm sao bà ngoại lại vô duyên vô cớ kêu một người không biết tới.” Gia Mậu cười lắc đầu một cái: “Ta chưa nghe nói qua lời đồn đãi về Lâm Nhị thiếu gia.”

Dương lão phu nhân hơi hơi thở ra một hơi, dùng ngón tay búng ót Gia Mậu một cái: “Dáng vẻ này của ngươi đúng dọa bà ngoại giật mình, vừa nãy ta còn dự định để ý hôn sự cho mấy biểu tỷ muội của ngươi đó, nhìn thần sắc của ngươi, còn tưởng rằng Lâm Mậu Chân không phải một người tốt.”

“Để ý hôn sự? Biểu tỷ muội sắp muốn thành thân? Còn sớm mà?” Gia Mậu sờ đầu một suy nghĩ một lát, bỗng nhiên thở dài một cái: “Ba biểu tỷ năm nay có mười sáu rồi.”

Phòng lớn Dương gia có ba cô con gái, Đại tiểu thư Dương Bảo Nguyệt đã xuất giá, hôn sự Nhị tiểu thư Dương Bảo Vân cũng đã quyết định, đang đợi gả, Tam tiểu thư Dương Bảo Cầm đang lúc nghị hôn, dung mạo đoan trang, lại dịu dàng hiền thục, thời gian trước đến người đến Dương phủ cầu thân thường cách một thời gian đều sẽ tới một cái.

Dương lão phu nhân tuyển phu quân cho các cháu gái hết sức hà khắc, điều kiện bà đưa ra ở trong mắt người ngoài hơi hà khắc, nhưng Dương lão phu nhân nói: “Chỉ cần phẩm đức tốt, có tài học, tướng mạo đàng hoàng, là có thể làm cháu rể của ta.”

Mấy câu nói này vừa ra khỏi miệng, trong kinh thành không biết lại có bao nhiêu người hớn hở vui mừng, cho là mình có thể trèo lên Dương gia, không ít cậu ấm mỗi ngày ăn mặc mình chỉnh tề, đi tới đi lui ở cửa Dương phủ, hy vọng có thể may mắn được Dương lão phu nhân nhìn trúng, cưới được Dương gia tiểu thư, một bước lên mây.

Những kẻ mà bà mai nói phẩm đức tốt, có tài học, tướng mạo đàng hoàng kết quả có ai đạt yêu cầu? Dương lão phu nhân cười ha ha: “Hiếu cha mẹ, tôn kính trưởng bối, trong nhà phải có truyền thống không cưới vợ bé, đối nhân xử thế công bình công chính, phải có thiện tâm...”

Còn không chờ Dương lão phu nhân nói xong, không ít bà mai cũng đã bước đi ——những thứ khác dễ nói, trong nhà đại quan quý nhân kinh thành, ai không có di nương? Cao môn đại hộ không có di nương, vậy còn cao môn đại hộ sao? Điều kiện này cũng quả thực rất hà khắc.

Cao môn đại hộ trong kinh thành nghe điều kiện Dương lão phu nhân, người người bị mất hi vọng, trong tối oán hận nói: “Bản thân Dương lão phu nhân là một đố phụ, bồi dưỡng con gái thành đố phụ rồi, gả đến Dung gia Giang Lăng, bây giờ lại phải dẫn các cháu gái trên đường làm đố phụ! Thôi thôi thôi, tiểu thư như vậy nhà của chúng ta còn tiêu thụ không nổi, bất kể Dương gia quyền đại thế lớn ra sao, nếu là cưới tiểu thư nhà họ, trong phủ chúng ta sẽ náo loạn mất?”

Cứ như vậy, lúc Dương Tam tiểu thư vừa mới cập kê, người tới Dương gia cầu hôn gần như đạp phá ngưỡng cửa Dương phủ đích, nhưng chờ đến một năm sau, lại là môn đình lạnh nhạt.

Lúc sau tết, đôi mắt Dương đại phu nhân một nhìn chăm chú vào Dương lão phu nhân: “Mẫu thân, Cầm nhi mười sáu rồi.”

Dương lão phu nhân liếc mắt nhìn nàng: “Mười sáu thì thế nào?”

Dương đại phu nhân do do dự dự nói: “Cũng nên nghị hôn.”

“Chẳng lẽ ngươi không thấy ta đang để ý?” Dương lão phu nhân nhíu mày một cái: “Ngươi đã có người thích hợp?”

Dương đại phu nhân vội vàng lắc đầu: “Chuyện này dĩ nhiên là mẫu thân làm chủ, chẳng qua là con dâu cảm thấy tuổi Cầm nhi lớn dần, cũng đừng kén chọn như vậy, chọn một người không tệ lắm định thân cho an tâm.”

Tiểu thư Đại Chu triều, đều đính hôn vào khoảng mười bốn mười lăm tuổi, ở trong nhà đợi gả một năm, chuẩn bị đồ cưới đầy đủ hết thì có thể xuất giá rồi. Những cô nương ở trong nhà đến mười bảy mười tám tuổi còn không kết hôn, hoặc là xấu xí, hoặc là điều kiện gia đình không tốt —— những nha đầu nông thôn kia, phải làm việc đến mười *, trong nhà mới chịu buông tay cho lập gia đình.

Giờ Dương Tam tiểu thư mười sáu rồi, lại không định ra hôn sự, sau này không thể không bị người chê cười, trong lòng Dương đại phu nhân gấp gáp, tất cả đều là do mẹ chồng nói lên yêu cầu như thế, dọa chạy những thanh niên tài giỏi anh tuấn trong kinh thành.

“Mười sáu tuổi thì thế nào? Mười sáu tuổi còn chưa quyết định hôn sự lại không phải một mình Cầm nhi, ngay cả Thất công chúa trong cung cũng còn chưa quyết định Phò mã đó!” Dương lão phu nhân bất mãn liếc mắt nhìn Dương đại phu nhân: “Hôn sự là phải từ từ chọn, dù thế nào cũng phải gả cho người nhân phẩm tốt, môn đệ dù chúng ta không nhìn, nhưng cũng không thể gả chênh lệch quá lớn, tự ngươi nói có phải không?”

Thấy Dương lão phu nhân hơi mất hứng, Dương đại phu nhân nơi nào còn dám nói nói nhiều? Chỉ có thể vâng vâng dạ dạ hai tiếng thôi, Dương lão phu nhân hết lần này tới lần khác không buông tha nàng, để cho Ngọc Trúc đi gọi Bảo Cầm qua: “Cầm nha đầu, mẹ của con lo lắng chuyện chung thân của ngươi, sợ con lớn tuổi sẽ ở trong phủ làm gái lỡ thì, muốn ta tùy tiện tìm cho con chỗ nào cửa nhà tương đối rồi coi như xong, giờ ta tới hỏi con, con bằng lòng để tổ mẫu giúp con tuyển chọn tỉ mỉ người thích hợp, hay là chỉ một chút như vậy?”

Đôi mắt Bảo Cầm tất cả đều là thuận theo: “Con muốn tổ mẫu chọn thật tốt giúp con, không cần tạm bợ.”

Hai vị tỷ tỷ đều gả như ý, mặc dù môn đệ phu quân không cao lắm, nhưng thắng trên cẩn thận, hơn nữa đối với các tỷ tỷ đều hết sức tôn trọng, trong nhà cũng không có thông phòng nha hoàn bát nháo này nọ, hai vị tỷ tỷ trở về phủ thăm nhà, trên mặt đều là nét cười.

Môn đệ thấp một chút thì thế nào? Nhìn đại tỷ phu nhị tỷ phu này thế, đợi một thời gian, tự nhiên có thể bằng bản lãnh của mình làm đại viên một phương, huống chi còn có căn cơ Dương gia ở chỗ này bày, chỉ cần tổ phụ tổ mẫu duỗi duỗi tay kéo kéo một cái, lúc nào muốn chuyển đi đâu, còn không phải một câu nói?

“Đứa bé ngoan, tổ mẫu cũng nghĩ như vậy.” Dương lão phu nhân cười nhìn Bảo Cầm, đảo mắt nhìn về Dương đại phu nhân: “Ngươi tự mình nghe xem! Ngươi còn không nhìn xa như Cầm nha đầu đó! Ngươi yên tâm, bây giờ ta đã chọn được một người, đang chuẩn bị tìm thời cơ thích hợp để cho hắn tới trong phủ cho ngươi xem một chút, chuyện này ngươi đừng nhắc lại nữa!”

Dương đại nãi nãi vừa mừng vừa sợ: “Hóa ra trong lòng mẫu thân đã hiểu rõ, cũng không nói sớm, ai, làm hại con lo lắng vô ích.”

Dương lão phu nhân ngồi thẳng người, ánh mắt hơi nhắm: “Ngươi cũng chớ vui mừng quá sớm, đến lúc đó nhìn thích hợp rồi nói.”

Người Dương lão phu nhân nhìn trúng chính là Lâm Mậu Chân.

Sở dĩ bà biết Lâm Mậu Chân, là do Bảo Trụ tới kinh thành.

Bảo Trụ không thích đọc sách, chỉ có lúc xem binh pháp mới không ngủ gà ngủ gật, mỗi ngày hắn ngoại trừ đi theo Dương lão thái gia luyện võ thì sẽ không có chuyện làm, chỉ có thể đến tìm Dương lão phu nhân học trồng hoa trồng cỏ giết thời gian, hai bà cháu một bên loay hoay hoa hoa cỏ cỏ trong vườn, vừa nói chút nhàn thoại.

Dương lão phu nhân hỏi Tương Nghi trải qua ở Hoa Dương thế nào, dĩ nhiên Bảo Trụ là nhắc tới một nhà Lâm tri phủ.

Thấy Bảo Trụ mặt mày hớn hở tán dương Lâm tri phủ trượng nghĩa, rất chăm sóc Tương Nghi, hơn nữa gia phong Lâm gia cũng nghiêm cẩn, không chút tạp chất giống trong nhà mình, không có những thứ người kỳ kỳ quái quái như di nương này nọ, lúc ấy Dương lão phu nhân đã lưu tâm, hỏi đến con cái Lâm tri phủ, Bảo Trụ cũng tận lực tán dương bọn họ một phen: “Người người đều tốt, lão đại lịch sự, lão Nhị nhiệt tình, muội muội nhỏ nhất rất thân thiết với Tương Nghi, không có tính tình tiểu thư.”

Dương lão phu nhân nghe Bảo Trụ khen ngợi như vậy, trong tối sai người đi hỏi thăm, tin tức có được đều là đáng khen Lâm tri phủ làm người không tệ, lúc này Dương lão phu nhân mới đề cử Lâm tri phủ với Thượng Thư bộ Lại, qua không lâu sau đi bỏ khuyết vị trí ở Quảng Đông kia. Hôn sự Lâm đại thiếu gia định xuống ở Quảng Đông, Dương lão phu nhân không vượt qua chuyến, lần này nghe nói Lâm Mậu Chân với phụ thân hắn như thế nào, cũng được bổ nhiệm thành Thám hoa lang, tâm tư Dương lão phu nhân càng kiên định, muốn muốn đích thân nhìn Lâm Mậu Chân, nói chuyện với hắn, quan sát xem hắn có xứng với cháu gái của mình không.

“Bà ngoại... Tự bà nhìn một chút là biết.” Gia Mậu cũng không tiện nói thêm cái gì, vạn nhất bà ngoại nhìn Lâm Mậu Chân tốt, mình lại ở một bên làm cụt hứng, đến lúc đó không khỏi lúng túng. Hắn ăn mấy miếng cơm, chợt nhớ tới một chuyện tới: “Tổ mẫu, giờ con coi như dễ dàng, nếu không chuyện ta tới giúp Tương Nghi mở chi nhánh nhé? Chọn chỗ xong chưa?”

Dương lão phu nhân thấy Gia Mậu ba câu nói lại kéo đề tài tới trên người Tương Nghi, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Con gấp cái gì! Tiệm của bà ngoại còn thiếu người đi hả? Tùy tiện tới chỗ nào tìm một cửa hàng mặt tiền cho nàng là được.”

“Không được không được, làm sao có thể tùy tiện đây? Tự nhiên phải chọn ở chỗ náo nhiệt, Trà Trang mở ở chỗ ít người làm ăn không tốt, nếu là lái đến bên nam thành thì sẽ không có nhà giàu sang tới mua, cuối cùng là rỗi công, tiệm bên đường Đồng Tước kia khá được, làm ăn tốt nhất, lui tới đều là quản sự cao môn đại hộ.” Gia Mậu trong miệng ngậm ngọc, tế tế suy nghĩ: “Nếu có thể có hai ba cửa hàng mặt nhập lại...”

Dương lão phu nhân nhìn dáng vẻ kia của hắn, vừa buồn cười vừa tức giận, đưa tay vỗ đầu của hắn một cái: “Con cứ an tâm dùng cơm, những chuyện này còn không cần con bận tâm, bà ngoại con làm làm ăn cả đời, chẳng lẽ không biết nên làm việc thế nào?”

Gia Mậu toét miệng cười một tiếng, cúi đầu gắp một đũa thức ăn, mới nhai hai cái, ánh mắt lại sáng lên: “Bà ngoại, không phải Tương Nghi nuôi trồng ra Hoa Dương xuân? Bà có thể thay nàng rất tốt, con cảm thấy được mùi vị trà kia rất tốt, không kém đại hồng bào, làm trà tiến cống cũng được.”

Dương lão phu nhân mừng rỡ, nhìn thấy Gia Mậu cười mị mị: “Đều nói nữ sinh hướng bên ngoài, không nghĩ tới Gia Mậu nhà chúng ta cũng hướng ra bên ngoài, trong đầu chỉ có Lạc đại tiểu thư kia thôi! Con hãy yên tâm, chuyện ta phải làm, đều sẽ làm, sẽ không để cho Lạc đại tiểu thư làm ăn lỗ vốn!”

Hoa Dương xuân của vườn trà Thúy Diệp, Dương lão phu nhân không chỉ đã phẩm qua mùi vị của nó, còn biết ngọn nguồn nó——trong vườn trà có hai ngàn bụi cây phân làm vốn, nuôi trồng năm năm ở Hoa Dương, trong đó trải qua những chuyện gì, bà đều tự mình tham dự chỉ điểm qua, bao nhiêu ánh sáng mặt trời bao nhiêu lượng nước chế trà phối thế nào, không có một chỗ bà không biết ——Hoa Dương xuân này, trên thực tế là Dương lão phu nhân và Tương Nghi cùng làm ra, sao bà có thể không biết lá trà này tốt xấu ra sao?

Thấy Gia Mậu cười hắc hắc không ngừng, trong lòng Dương lão phu nhân than thở, nam nữ trẻ tuổi động tình nghĩ, cả người cũng sẽ biến ngốc, nhìn dáng vẻ kia của Gia Mậu, nào có hăm hở lúc cưỡi ngựa khoa quan, là một tiểu tử ngốc rồi.