Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 154




Mới trải qua mấy trận mưa, trong vườn trà đã nhanh chóng bắt đầu xanh biếc, đứng trên núi nhìn bốn phía, chỉ thấy khắp nơi là một mảnh xanh biếc, bừng bừng sức sống.

Trong một mảnh xanh biếc kia, lại pha trộn đủ loại màu sắc, màu trắng màu đỏ, giữa nhánh cây thấp thoáng bóng cô gái hái trà, vươn tay ra hái mầm nhọn trên ngọn cây thật nhanh.

“Chuyên chọn trà mới mầm nhọn hái, đừng hái mảng lớn lá cây vào đó!” Liên Kiều vừa đi theo đám người hái trà, vừa nhắc nhở các nàng: “Cô Nương đã nói, thà kiếm ít tiền, cũng phải làm trà tốt nhất, các ngươi phải nhớ kĩ, không thể hái lá lớn!”

Đám trà búp Minh Tiền Hoa Dương này, là Dương lão phu nhân nhóm trà có trà phẩm khác biệt, lớn nhanh, hơn một tháng đã dần dần khôi phục sinh cơ, lá trên nhánh cây giãn ra, từng mảnh tròn trịa thật dài, chiếu bóng mặt trời, không ngừng lay động trong gió xuân. Mấy vị quản sự Dương lão phu nhân phái tới cho Tương Nghi tra xét mấy ngày, dùng thước đo chiều dài lá cây, hôm qua nói với Tương Nghi: “Cô nương, ngài có thể kêu người làm tới hái trà.”

“Thật?” Tương Nghi nhìn qua, trên tờ giấy quản sự kia ghi lại một hàng con số rậm rạp chằng chịt, vội vàng đi qua: “Phạm đại thúc dạy ta.”

Mấy vị quản sự đều là người Dương lão phu nhân tuyển chọn tỉ mỉ mới phái đến đây, qua một năm dạy Tương Nghi sẽ phải trở về đi. Mấy người bọn họ vốn tưởng rằng Tương Nghi sẽ phái vài người đi theo học, thật không nghĩ đến ngoại trừ thủ hạ Tương Nghi đi theo bọn họ, ngay cả vị đại tiểu thư như Tương Nghi cũng mỗi ngày mặc váy vải đi theo bọn họ chạy khắp nơi, một chút tính khí tiểu thư cũng không có.

Tương Nghi tình nguyện học, mấy vị quản sự cũng tình nguyện dạy, hơn nữa Tương Nghi một chút đã thông, mấy người dạy nàng thì càng thích, ai lại không muốn dạy học sinh thông minh? Huống chi học sinh này là người Dương lão phu nhân thưởng thức.

“Trà cũng có tiêu chuẩn nhất định, dài rộng bao nhiêu, thì có thể hái, nếu không trưởng thành thì khó sao trà lắm.” Phạm quản sự cười chỉ chỉ con số bên trên: “Ngươi nhìn xem, đây là ghi chép chiều dài chiều rộng lá trà trong mười ngày nay, trà búp Minh Tiền, tối đa cũng khoảng nửa tấc, giờ là vừa vặn.”

Tương Nghi gật đầu một cái: “Ta biết rồi.”

Lập tức để cho Lưu ma ma kêu mấy người hái trà qua, mong các nàng sớm tới hái trà, bởi vì Phạm quản sự nói, trà hái xuống lúc còn sớm làm ra trà thành phẩm sẽ càng thơm ngon hơn, nếu như chờ đến mặt trời lên ba sào lại tới hái trà, lá cây sẽ không còn mới mẻ, trà làm ra không tốt như hái lúc còn sớm.

Gọi qua hơn mười người hái trà, sắc trời vừa tờ mờ sáng đã bắt đầu hái trà, các nàng đều là người hái lá trà chuyên nghiệp, đầu ngón tay lướt qua, mới lắc lư mấy cái, mầm nhọn trên một thân cây đã được hái sạch sẽ, một mầm nhọn cũng không lọt. Tương Nghi đi theo phía sau muốn hái mầm sót lại, liếc mắt nhìn qua, lá trà thì có, mầm nhọn mới ra lại không thấy.

“Mấy vị tỷ tỷ thật là nhanh tay.” Tương Nghi rất bội phục: “Nếu hái cả một ngày, có thể hái bao nhiêu lá trà?”

“Việc này chưa chắc nói được, nếu hái cả một ngày, nhiều lúc có thể hái bốn năm cân lá trà đó.” Người đi ở phía trước thật thà cười cười: “Có lúc về nhà, hai cánh tay cũng không còn sức giơ lên.”

“Hái bốn năm cân trà, có thể kiếm bao nhiêu?” Tương Nghi nhìn ngón tay của cô gái hái trà, mỗi một người đều có vết chai thật dày, trong lòng thương tiếc: “Có cao hơn tiền công ta cho không?”

“Chắc chắn không bằng tiểu thư cho rồi.” Cô gái hái trà than thở nói: “Hồi trước hái bốn năm cân trà tươi mới, nhiều nhất có thể được một trăm đồng tiền, phơi một ngày về nhà, đầu choáng váng mắt hoa lên, dưới chân cũng mềm nhũn.”

“Các ngươi có bằng lòng đến làm việc trong vườn trà của ta không? Ngoại trừ hái trà, còn phải chăm lo cho cây trà, tu bổ cành bắt sâu tưới nước, ta còn có thể để cho sư phụ dạy các ngươi, học chế trà.” Tương Nghi quan sát mấy cô gái hái trà, những người này chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nghe Lưu ma ma nói, bà đi hết mấy thôn trang gần đây, mới chọn được mấy người này, các thôn dân người người cũng khen hơn mười cô gái hái trà này chuyên cần tỉ mỉ, nếu có thể ổn định vào vườn trà mình giúp việc, đến lúc đó bồi dưỡng xong, mình cũng không cần cố hết sức nữa, mỗi ngày phải đi theo nhìn.

Vườn trà này của nàng, phải tìm người tin được dựa được, nếu muốn để người ở lại vườn trà, vậy chắc chắn không thể không tốn bạc, nhưng theo những cô gái hái trà này nói, liên quan sống một ngày, hái bốn năm cân trà tươi, chỉ một trăm đồng tiền, quả thực quá ít, mình chỉ cần có thể mỗi tháng cho các nàng một lượng bạc, chắc hẳn các nàng cũng sẽ bằng lòng tới vườn trà làm việc.

“Có chuyện tốt như vậy?” Mấy cô gái hái trà nghe trong lòng vui vẻ, hái trà cũng nhanh thêm mấy phần: “Tiểu thư, ý của ngươi là muốn chúng ta mỗi ngày tới vườn trà sao?”

“Ngày xuân tới nhiều, ba mùa còn lại, ta sẽ an bài các ngươi thay phiên đến xem vườn trà, hoặc là hai người một tổ, hoặc là ba người một tổ, cũng không cần khổ cực như vậy, các ngươi còn có thể làm ruộng giúp trong nhà.” Tương Nghi nhìn vài người cười một tiếng: “Ta mỗi tháng cho mấy vị tỷ tỷ một lượng bạc, từ tháng giêng đến tháng chạp, một tháng không ít, thế nào?”

“Một lượng bạc một tháng?” Mấy cô gái hái trà trố mắt nhìn nhau một trận, phát ra mấy tiếng thét chói tai: “Tiểu thư, chúng ta bằng lòng, bằng lòng!”

“Vậy thì nhanh hái hết mầm nhọn, sau đó tới thư phòng ta, chúng ta ký khế thư.” Tương Nghi mang theo Liên Kiều lui về phía sau: “Các tỷ tỷ tốc độ nhanh chút.”

“Cô nương, vườn trà này còn phải chiêu nhiều người như vậy?” Liên Kiều chỉ cảm thấy kỳ lạ, người làm nhà cô nương mình thì có hơn mười rồi, chỉ cần chuyên cần chút, nhìn một ngàn mẫu vườn trà dư dả, còn cần hơn mười người tới làm chi? Nuôi ăn cơm trắng hay sao? Mỗi người một lượng bạc, một năm mười hai lạng, giờ trước mắt có hơn mười người, một năm... Liên Kiều run sợ run rẩy, cô nương thật là càng ngày càng hào phóng. Cho dù bạc kiếm được nhiều, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy.

“Ta cần người, một ngàn mẫu vườn trà, chân chính có thể quản chuyện chỉ bảy tám người, đến lúc đó ta còn chuẩn bị lại mua mấy vườn trà, dạy ra những người thuần thục có thể tin được trước.” Ba cửa hàng bốn năm người giúp xử lý, còn lại mười mấy người đang làm việc trong vườn trà, Dương lão phu nhân nói phải đổi hết cây trong vườn trà, còn hơn tám trăm mẫu đất, trồng lần nữa đúng là phiền toái.

Cây trà mới đổi là phải chọn thật tinh tế, Tương Nghi không dám tìm một đám cây lung tung tới trồng, một tháng này nàng chạy không ít chỗ, tìm loại tốt có thể mang về Hoa Dương, chọn trúng cây trà mấy chỗ, nhưng người ta là thời tiết hái trà tốt, ai cũng không muốn bán cây trà lúc này, cũng chỉ có thể sau chờ cốc vũ, hái xong đợt lá trà cuối cùng mới có thể dời cây.

Mười mấy người dời hơn tám trăm mẫu cây trà, bận từ sớm đến buổi tối mấy tháng cũng không đủ đâu, đến lúc đó chắc chắn còn phải mời người tới, chăm sóc cây trà cũng không phải chuyện dễ, nhiều người, nhiều người giúp, như vậy chung quy khá hơn một chút.

Liên Kiều thấy Tương Nghi đã quyết định, cũng không nói thêm nữa: “Cô nương nghĩ xong là được, chẳng qua là chớ có mệt mỏi mình.”

Tương Nghi nhàn nhạt cười một tiếng: “Ta tự nhiên biết, không cần ngươi nói.”

Qua không lâu, mấy cô gái hái trà xách giỏ về, Phạm quản sự đưa nhìn mầm nhọn các nàng hái, hết sức hài lòng: “Đây là trà ngon nhất, vừa vặn thích hợp làm trà búp Minh Tiền. Lạc tiểu thư, ta mang qua cho sư phụ trước, đợi lát nữa thì có thể bắt đầu chế trà.”

Tương Nghi cười: “Phạm đại thúc mau mau cầm đi qua đi, ta bên này ký khế thư xong sẽ tới liền.”

Hơn mười cô gái hái trà kia đứng cạnh cửa, trên mặt có nụ cười câu nệ, nhìn Tương Nghi ngồi bên cạnh bàn, như muốn nói gì, nhưng ai cũng không dám mở miệng.

Tương Nghi ngồi ở chỗ đó, mặc dù chỉ thắt một bím tóc thả trước ngực, không son phấn, cũng không đeo đồ trang sức, mặc hết sức giản dị, nhưng lại vô hình có uy nghiêm không nói ra được, đôi mắt đen to linh lợi nhìn các nàng, lộ ra lão luyện và thông minh.

“Nếu muốn tới đây làm việc, vậy thì tới đây ấn dấu tay, mỗi người cầm một phần khế thư, chúng ta coi như quyết định như thế, không thể hủy ước.” Tương Nghi chỉ chỉ một xấp giấy sắp xếp bên cạnh, Liên Kiều cầm lên hai phần đến, nhìn xuống tên, cao giọng kêu một câu: “Lỗ Nhị Nha.”

Một cô nương mặc xiêm áo lam đáy bể hoa đi tới từ cạnh cửa, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, vươn tay ra xoa xoa ở trong bình mực đóng dấu, sau đó nhấn dấu tay trên hai tờ giấy, Liên Kiều cầm một phần cho nàng: “Ngươi giữ cho tốt thu phần của mình.”

Lỗ Nhị Nha cầm khế sách, vui mừng đứng một bên, nhìn các chị em còn lại cũng nhấn dấu tay, lúc này mới đi tới trước mặt Tương Nghi, mang theo nụ cười lấy lòng: “Lạc tiểu thư, ta có một ý tưởng.”

Tương Nghi sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng một cái: “Mời nói.”

Lỗ Nhị Nha chỉ chỉ cái giỏ cõng sau lưng nói: “Lạc tiểu thư, cái giỏ trà này có thể thay đổi.” Nàng bưng cái giỏ trà ở trong tay cho Tương Nghi nhìn: “Qua Cốc Vũ, lá trà đều lớn hết, khi đó hái trà có chú trọng, trên một cây trà không có cùng phẩm loại, khi đó chúng ta đều là cùng nhau hái, sau đó cầm trở về lại chọn. Nếu có thể đổi cái giỏ trà một chút, chia thành hai cái hoặc là ba cái miệng, một bên là mầm nhọn, một bên lá cỡ nhỏ hoặc là lá cỡ trung, như vậy sẽ tiết kiệm không ít nhân lực.”

“Ồ, đây là một phương pháp tốt!” Ánh mắt Tương Nghi sáng lên: “Ngươi gọi Lỗ Nhị Nha?”

“ dạ.” Lỗ Nhị Nha ngượng ngùng cười cười, cúi đầu đứng đó không dám nói nhiều nữa lời, Tương Nghi nhìn nàng một chút, yên lặng ghi danh tự này trong lòng: “Ngươi đi đi, ta sẽ nói với sư phó đan giỏ trúc, xem hắn có thể biên ra giỏ trúc như vậy không.”

Lỗ Nhị Nha nghe Tương Nghi nói sẽ dùng ý tưởng của nàng, kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu lên: “Lạc tiểu thư, ta có thể đi theo xem sư phó chế trà thế nào không?”

Tương Nghi gật đầu một cái, đứng dậy: “Đi thôi, theo ta xem đi.”