Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 115: Ngày lành tháng tốt cửa hàng khai trương




Khí trời tháng chín coi như tốt, các thợ mộc khẩn trương làm việc, cuối cùng trong một tháng tu sửa xong cửa hàng làm thêu phường, Tương Nghi mời Lâm phu nhân đề ba chữ to “Trân Lung phường”, chọn một ngày hoàng đạo treo bảng hiệu lên, coi như khai trương Trân Lung phường.

Bên Trân Lung phường này ngược lại không phí bao nhiêu thời gian, dựa theo phong cách hai cửa hang bên Giang Lăng và Nghiễm Lăng mà làm. Đồ vật cũng là phân phối xong, chuyến hàng đầu tiên là do Phương tẩu tự mình áp tới, không có chút không may nào.

Đồ vật bày trong Trân Lung phường không được nhiều, nhưng vật nào cũng là tinh phẩm. Ở trung tâm là món đồ cưới muốn bán năm trăm lạng bạc ròng đó, Tương Nghi giao phó thợ mộc làm một giá gỗ đem treo y phục kia dựa vào tường, dùng hai giấy đè một góc giá y đứng thẳng trên cái giá, món giá y đó trong nháy mắt sáng lên, thêu thùa tuyệt đẹp và nhỏ vụn kim cương kết hợp càng tăng thêm sức mạnh, đón mặt trời bên ngoài tiến vào, phát ra ánh sáng lóa mắt.

Một bên giá y là một bức bình phong, thêu là Phú Quý mẫu đơn, nếp nhăn mỗi một cánh hoa như có thể nhìn ra, nhụy hoa vàng nhạt chính giữa như đứng trong gió thu, duỗi tay lần mò, điểm vàng nhạt kia phảng phất sẽ biến mất không thấy gì nữa. Bột phấn trắng đỏ mẫu đơn hoà lẫn lá xanh dưới đáy, bên cạnh còn có con bươm bướm đang bay lượng, trong gió thu phiến lên một luồng hương thơm tho.

Khai trương rất đơn giản, Tương Nghi không có ý định làm nghi thức đặc biệt gì, chỉ cho phép thả mấy tràng pháo nổ, mời Lâm phu nhân tới cắt băng thì xong rồi, thật không nghĩ đến Lâm phu nhân mời một dàn cổ nhạc tới, diễn tấu sáo và trống hấp dẫn người trên cả con phố tới, toàn bộ vây trước Trân Lung phường chỉ chỉ trỏ trỏ: “Là một thêu phường!”

“Đúng vậy đúng a! Hoa Dương còn chưa có chính thức mở thêu phường đâu, sớm vài năm có người mở qua, cũng không đủ tiền công nuôi thêu nương, sao còn có người đỡ lấy gió hiểm này mà mở thêu phường?” Có người lắc đầu than thở: “Chỉ sợ lại sẽ giống như phía mấy nhà trước kia không kiếm được bạc chỉ có thể đóng cửa thôi!”

“Lời này cũng đừng nói ra.” Có người tuổi trẻ đứng ở nơi đó đánh giá Lâm phu nhân đứng ở cửa: “Người ta nhưng là ngay cả Tri phủ phu nhân cũng mời tới, chỉ sợ là bỏ không ít tiền vốn! Không lâu trước đây ta đi qua Giang Lăng, nghe nói bên kia có thêu phường buôn bán rất là tốt, tên là Trân Lung phường, giống y danh tự này, chẳng lẽ là chi nhánh hay sao?”

“Cửa hàng phải kiếm tiền, chủ yếu dựa vào hàng tốt, giá cả hợp lí, không phải có thể mời Tri phủ phu nhân tới là có thể kiếm được bạc!” Có người khe khẽ bàn luận đến: “ Chờ đến thấy hàng thì biết rõ rồi!”

Tiếng nghị luận ở đó nhiệt nhiệt nháo nháo liên tiếp trong tiếng cổ nhạc, có lúc không nghe rõ, còn phải gân giọng lớn tiếng kêu to, không khỏi một đôi lời rơi vào lỗ tai Tương Nghi, nàng đứng đó, trên mặt không có nửa thần sắc khác thường, chẳng qua là hơi cười, đánh giá chung quanh, như những nghị luận kia không có nửa phân quan hệ với nàng.

Nhưng trong lòng Lưu ma ma có vài phần nhút nhát, đưa tay đẩy Thúy Chi một cái: “Sao ta không yên tâm được thế này.”

Tuy nói cô nương có chin vạn lượng bạc, nhưng gần đây sửa sang ba cửa hàng, không sai biệt lắm thì đi rồi ba, bốn ngàn lượng, nếu cửa hàng không kiếm được tiền, chỉ là dựa vào kia chin vạn lượng bạc ăn mà không làm, vậy không phải chuyện tốt, sau này cô nương xuất giá làm sao bây giờ? Đồ cưới ít đi nhà chồng xem thường thì nên làm cái gì?

Thúy Chi lắc đầu một cái với Lưu ma ma: “Ma ma, đừng có gấp, trước nhìn kỹ hẵn nói.” Thấy Tương Nghi một bộ tính trước kỹ càng, Thúy Chi luôn cảm thấy trong lòng thực tế, dù thế nào, chung quy cô nương cũng nhìn chuẩn hơn mình và Lưu ma ma muốn chứ ? Một hai tháng này, ba cửa hàng không kiếm được ba mươi lượng bạc, cô nương mở thêu phường còn có thể kiếm tiền, một tháng cũng nên có thể làm ra mấy chục lượng bạc, nhìn những thêu phẩm kia tinh xảo như vậy, nàng cũng không tin không có ai mua.

Lâm phu nhân, cầm trong tay cây kéo nhìn Tương Nghi: “Sao đây? Giờ lành đã tới chưa?”

Tương Nghi gật đầu một cái: “Nói tốt là Thần chính, cũng xấp xỉ, chưa đủ một nén nhang.”

“Vậy chúng ta chờ chút đi.” Lâm phu nhân đem cây kéo để xuống: “Dù thế nào cũng phải chờ giờ lành.”

Đang nói chuyện, thì nghe thấy có tiếng chiêng trống từ xa truyền tới, mọi người quay đầu lại, chỉ thấy đến bên kia một cặp đại sư tử, khi thì đi thành cánh cung, khi thì dựng đứng trên hai chân, phía trước có người ném một cái tú cầu, kia hai con sư tử vui sướng chạy qua, gật gù đắc ý dùng móng trước lay đến tú cầu, ngươi tranh ta đoạt, vô cùng náo nhiệt.

Đi theo phía sau sư tử là hai hàng dài, đi tới cửa Trân Lung phường, chính giữa có người cầm một cây gậy trong tay đưa lên một chút, hai hàng dài trên dưới bay tán loạn múa lên, theo tiết tấu nhịp trống càng múa càng vui sướng, hai con sư tử bên cạnh cũng múa theo, một viên tú cầu một hạt châu trên không trung không dừng được bay lượn trên dưới, hai con rồng và hai con sư tử tiếp lấy hạt châu và tú cầu lại tiếp tục ném lên, người vây xem người người nhìn trợn mắt há hốc mồm.

“Đây là đội đèn rồng mời từ nơi nào vậy? Kỹ thuật tốt như vậy? Hoa Dương cũng chưa thấy qua thân thủ như vậy!” Mọi người vừa lớn tiếng vỗ tay ủng hộ vừa châu đầu ghé tai: “ Hồi Tết, cứ có mấy đội đèn rồng làm dáng một chút ở đầu đường, đâu có xuất sắc như vậy?”

Dạ minh châu kia ném càng cao, hai đầu rồng cũng bắt đầu ngẩng thật cao, đồng thời vây đến ngậm dạ minh châu bên mép, cổ nhạc trong phút chốc ngừng lại, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

“Chúng ta là tới từ Giang Lăng, được Đại thiếu gia Đại tiểu thư cùng Tứ tiểu thư Dung gia Giang Lăng dặn dò, đặc biệt chúc mừng Trân Lung phường Hoa Dương.” Người đùa bỡn hạt châu chính giữa ngừng lại, thi lễ một cái với Lâm phu nhân và Tương Nghi đứng ở phía trước Trân Lung phường, sau đó gậy viên dạ minh châu kia trên đất một cái: “Chúc Trân Lung phường tài nguyên xung túc tiến vào đạt đến tam giang, làm ăn thịnh vượng thông tứ hải!”

Trong khoảnh khắc, pháo vui trỗi lên, hai con sư tử dựng đứng lên, trong miệng phun ra một bức câu đối, bên trên viết “Chúc mừng phát tài”, “Một vốn bốn lời” . Hai con rồng cũng múa càng vui sướng, đầu rồng và đuôi rồng cơ hồ cắn tới một chỗ, đoàn đoàn nhấc lên tầng tầng con sóng lớn màu vàng chỉ thấy tơ lụa in vảy lòe lòe tỏa sáng.

Tương Nghi đứng đó trong lòng hiểu rõ, đây nhất định là Gia Mậu phái đi qua, chẳng qua chỉ là lấy biển hiệu Xuân Hoa và Thu Hoa mà thôi, nhân tình nàng nợ hắn, hình như lại nhiều hơn một phần, nặng trĩu nén trong lòng, làm nàng cơ hồ không thở nổi.

Giờ lành đã đến, Lâm phu nhân cầm cây kéo cắt đại hồng hoa ra, dây pháo đinh tai nhức óc vang lên, trận trận khói xanh bay lên, từ từ tiêu tan, chỉ còn lại sương mù màu trắng lượn lờ.

Cửa Trân Lung phường mở rộng ra, người vây xem không dằn nổi tràn vào cửa hàng, đi vào bên trong thấy đầu tiên là giá y màu đỏ kia, từng người không khỏi trợn tròn mắt: “Giá y xa hoa như vậy! Lại dùng nhiều bảo thạch khảm nạm như vậy, cũng không biết muốn bao nhiêu bạc?”

“Bảo thạch này lại không nói, chỉ để ý thêu thùa này, thật là tinh mỹ, trong thành Hoa Dương không có một thêu nương nào có thể có tay nghề như vậy!” Có người biết hàng đứng trước giá y cẩn thận nhìn, trên mặt toát ra thần sắc say mê: “Lông chim phượng hoàng kia một cây một cây như có thể đếm rõ được, còn không ngừng biến hóa màu sắc, thêu kỹ như vậy, thật là xuất thần nhập hóa!”

Nghe người ta nói rõ ràng như vậy, mọi người đều ngưng thần nhìn qua, bên trên giá y thêu một đôi phượng hoàng, đang vỗ cánh bay cao, ánh mắt hai con phượng hoàng đều là do đá quý màu đen khảm phía trên, lông chim năm màu hết sức hoa mỹ, cánh và vĩ linh kia thêu rất là xuất sắc, từng mảnh giống rõ ràng rành mạch như được chải vuốt.

“Giá y này bán thế nào vậy?” Có người nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt đăm chiêu: “Chung quy không thể thiếu mấy trăm lạng bạc ròng chứ ?”

“Hôm nay Trân Lung phường khai trương, mỗi món đều là giá tiền thấp nhất, năm trăm lạng bạc ròng không trả giá nữa, giá y lần này chỉ có một món, bán rồi là không có nữa.” Liên Kiều vội vội vàng vàng chen vào trong đám người, đứng trước giá y đưa tay ra ngăn trở người muốn đi lên phía trước xem cẩn thận kia: “Vị khách nhân này, ngượng ngùng, giá y này thật sự rất quý trọng, xin đừng đưa tay sờ!”

Người kia đứng lại, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Liên Kiều: “Tiểu nha đầu, đồ vật nhà các ngươi không thể sờ, ta đây nên mua thế nào?”

“Chọn y phục, thì nhìn thêu thùa trên đó, đánh giá đến giá cả cũng được rồi, cần gì phải đưa tay?” Lâm phu nhân đứng ở một bên cất giọng nói: “ Xiêm áo này là tơ lụa thượng đẳng nhất của Hàng Châu, không thể tổn hại, vạn nhất móng tay in vào vải, y phục này sẽ không bán được rồi.” Nàng chỉ chỉ một tờ giấy trên tường: “Trên này cũng viết rõ rang đó!”

Tương Nghi do Phương tẩu ôm đứng trong đám người, vóc dáng nàng còn chưa cao, muốn xem náo nhiệt chỉ có thể nhờ Phương tẩu hỗ trợ, thấy Lâm phu nhân mở miệng ngăn trở khách sờ loạn thay nàng, trong lòng vô cùng cảm kích, may mà mời Lâm phu nhân tới cắt băng, nàng nói chuyện vẫn có chút phân lượng, ai dám không bán mặt mũi cho phu nhân Tri phủ? Ở Hoa Dương, cũng thân phận của Lâm đại nhân là cao nhất.

Hàng hóa bày ra trong Trân Lung phường cũng không nhiều, mấy món y phục, một tấm bình phong, mấy tấm đồ trang trí chừng mười chiếc quạt tròn, còn có vật nhỏ một ít thường dùng, khăn tay túi thơm hà bao dùng sợi dây thắt trên xà ngang, bị gió thổi một cái, lay động trên đỉnh đầu, hoa trên đó giống như đều sống lại, từng chiếc lá cây đang múa may.

Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, người xem náo nhiệt này mới chậm rãi bớt chút, rốt cuộc có vị quản sự nương tử do dự tới mua mấy chiếc khăn và mấy thêu bản: “Đồ vật trong này đúng là tinh xảo, nhưng giá cả quả thực cao, ta không dám tự tiện làm chủ, mua trước mấy chiếc khăn về nhà cho phu nhân tiểu thư nhìn một chút.”

Tương Nghi nghe nhéo ngón tay một cái, cảm thấy có chút thất sách, lẽ ra nên phát nhiều thiệp mời đến nhà giàu có trong thành Hoa Dương, mời các tiểu thư, phu nhân tới xem náo nhiệt. Nàng âm thầm hối tiếc, chuyện làm ăn này đúng là nhiều cửa, mình dù sao vẫn là còn non, nhưng chuyện thì phải học.

“Xin hỏi ngươi là quản sự ma ma nhà nào?” Tương Nghi lấy dũng khí hỏi một tiếng: “Ta nhớ tên trước, mấy ngày nữa đưa thiếp mời đưa qua, mời phu nhân tới Trân Lung phường nhìn một chút, chúng ta cũng không thiếu thêu phẩm tinh xảo, chẳng qua là cửa hang nhỏ, lúc khai trương nhiều người tay loạn, không dám bày ra.”

Quản sự nương tử kia cúi đầu nhìn Tương Nghi, thấy nàng tuổi tác còn nhỏ, nhưng thần khí không kém, hiển nhiên một bộ Đông gia, không khỏi cả kinh thất sắc: “Ta là quản sự nương tử Tả phủ thành Đông, vị tiểu thư này là...”

Liên Kiều kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “ Cô Nương là Đông gia Trân Lung phường!”

Quản sự nương tử lấy làm kinh hãi, nhìn Lâm phu nhân: “Lâm phu nhân, ta còn tưởng rằng cửa hàng này là ngài mở, không nghĩ tới Đông gia này tuổi tác lại nhỏ như vậy!”

Lâm phu nhân lại cười nói: “Vị Đông gia này là kim lan chi giao của nữ nhi ta, hôm nay ta đến giữ thể diện cho nàng. Một mình ngươi làm quản sự, làm ăn lớn không dễ tự quyết định, dĩ nhiên là phải đi thông báo chủ tử. Như vậy đi, mang theo những chiếc khăn và bản thêu này về, nói một chút với Tả phu nhân, nói ta ở chỗ này chờ nàng sang đây xem thêu phẩm, nhiều đồ tốt như vậy, tin tưởng nàng sẽ thích.”

Quản sự ma ma cung cung kính kính gật đầu một cái: “Ta về sẽ chuyển đạt lại cho phu nhân.”

Truyện convert hay : Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Tà Vương, Ngươi Tốt Xấu