Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Đời Trước

Chương 23




“Không, không giỡn đâu, chính là ngươi đánh đấy, đau dã man luôn đó.” Nữ tử nhanh chóng liếc nàng một cái, giọng điệu vô cùng tủi thân.

Nói bậy nói bạ, bản cung…Ơ, không đúng, ngươi nghe được tiếng lòng của bản cung sao? Hứa Quân Dao cuối cùng cũng phát hiện ra điểm bất thường, khó tin mà trợn hai mắt nhìn nàng ta.

“Có thể, ta có thể nghe thấy.”

Hứa Quân Dao: “…”

Bản cung cần phải lấy lại bình tĩnh!!!

Hứa Quân Dao hít một hơi thật sâu, buông rào chắn ra, muốn ôm lấy chính mình để trấn tĩnh lại, nhưng rồi nàng phát hiện ra vòng tay mình nhỏ quá, làm nàng không thể ôm trọn người mình, rốt cuộc đành quyết định từ bỏ; sau đó nàng xụ mặt, dùng đôi mắt tò mò quét thẳng lên người đối phương, trong lòng hỏi: Ngươi là người hay quỷ?

“Ta không phải quỷ!”

Hứa Quân Dao cười gằn trong lòng.

Không phải quỷ? Không phải quỷ thì ngươi đã đi mà không cần bay! Bản cung cũng hồ đồ rồi, tự nhiên lại đi hỏi một câu thừa thãi như thế.

“Ta không phải…” Nữ tử kia, không nữ quỷ kia oan ức nói.

Hứa Quân Dao phớt lờ nàng ta,  sau đó vung nắm đấm nhỏ lên, trợn trừng hai mắt to tròn đen láy, lông mày nhỏ dựng thẳng(**), khuôn mặt tròn trĩnh lộ ra vẻ dữ tợn, hung hăng đe dọa: Ta mặc kệ ngươi là quỷ hay người, nếu ngươi còn không đi ta sẽ đấm cho đầu ngươi nở hoa, hồn bay phách lạc!

Nữ quỷ bị dọa, sợ đến nỗi thét lên  ‘a’ một tiếng, sau đó vội vàng ôm đầu quay người bỏ chạy. Hứa Quân Dao trơ mắt nhìn nàng ta chạy về phía bức tường trước mặt, sau đó…xuyên qua bức tường dày, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Hứa Quân Dao: “…”

Hóa ra quỷ sợ kẻ ác là có thật, mà bản cung chính là kẻ ác đó!

Chẳng qua nàng cũng không nghĩ đến, con quỷ bám riết lấy nàng mấy ngày qua chính là một con quỷ nhát gan.

Nàng sờ chóp mũi của mình, lại lần nữa im lặng trở về nằm trong chiếc giường nhỏ, kéo chăn mỏng đắp lên người, ngáp một cái, đang chuẩn bị đánh một giấc ngon lành, nhưng vừa quay người,  đập vào mắt nàng là khuôn mặt của chính mình đời trước, mà khuôn mặt kia đang gác lên hàng rào giường của nàng.

Chủ nhân của gương mặt kia thấy nàng đang nhìn mình, vội vàng nặn ra một nụ cười lấy lòng.

Hứa Quân Dao im lặng ngồi dậy, vừa định nói chuyện, nhưng ngước lên thấy hàng rào cao hơn mình nửa cái đầu, đành lặng lẽ vịn hàng rào đứng dậy.

Nữ quỷ thấy nàng đứng dậy, vội lui về sau mấy bước, dùng đôi mắt chứa đầy sợ hãi nhìn chằm chằm Hứa Quân Dao, tựa như muốn đến gần nhưng lại nhưng lại rén vì sợ hãi.

Hứa Quân Dao nghiêm mặt, trợn mắt nhìn nàng ta đầy hung dữ: Cái thứ không ra người ngợm, không cho ngươi biết tay nên ngươi nghĩ bản cung đang giỡn chơi hả? 

Nữ quỷ sợ tới mức run lên cầm cập, nhưng lần này nàng ta không hề bỏ chạy mà còn ôm cánh tay, giọng run lên bần bật ấm ức nói: “Nhưng, nhưng mà, nhưng mà chúng ta vốn dĩ ở bên nhau mà!!”

Hứa Quân Dao thấy nỗi u oán trong con mắt của người đối diện, trong lòng nàng không ngờ lại sinh ra một loại cảm giác kì quái, rằng nàng là một kẻ bạc tình đã cô phụ tấm trân tình của cô nương đáng thương trước mặt.

Nàng nhìn đi chỗ khác, ép buộc bản thân không được nhìn khuôn mặt của đối phương nữa: Ngươi nói vậy là có ý gì? Sao lại nói chúng ta vốn ở bên nhau?

“Cái, cái đó…ta cũng không biết nữa, thì là trong lòng ta nghĩ như vậy đó.” Nữ quỷ lơ mơ trả lời.

Hứa Quân Dao mím môi, nhìn chằm chằm gương mặt người kia một hồi, móc ngón út, nói: “Lại đây.”

Nữ quỷ chẳng những không chút do dự, mà còn mặt mày hớn hở bay về phía nàng, bay đến sát giường, đôi mắt sáng rực như sao nhìn Hứa Quân Dao không chớp mắt nói: “Ta đến nèee.”

Hứa Quân Dao duỗi tay, cánh tay nhỏ bé mũm mĩm chỉ có thể vươn tới cằm của đối phương, trừng mắt nói: “Đứng cao như thế làm gì, ngồi xổm xuống đây!”

“Dạ.” Nữ quỷ ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, đột nhiên nàng ta cảm thấy hai má mình đau nhức, thì ra khuôn mặt mình vừa bị Hứa Quân Dao dùng sức véo một cái, nữ quỷ đau đến nỗi kêu lên oai oái: “Đau quá đi, ngươi làm cái gì vậy?!”

Hứa Quân Dao không thèm đếm xỉa tới nàng ta, sau đó cả hai tay tiếp tục dùng sức véo thật mạnh lên hai má nàng ta: Bản cung muốn xem xem khuôn mặt này của ngươi là thật hay giả!

“Ai ui….đau quá điii, là thật mà là thật mà, người ta sinh ra đã thế rồi, đau đau đau quá điii, ngươi nhẹ chút nhẹ chút, đau chết mất thôi…” Nữ quỷ không dám duỗi tay đẩy Hứa Quân Dao, nên chỉ có thể chịu đau kêu oai oái.

Hứa Quân Dao véo chỗ này nhéo chỗ kia trên mặt nàng ta, nàng hận không thể xé lớp da trên mặt của nữ quỷ này xuống, nhưng sau cùng vẫn mang theo hậm hực mà rút tay về.

Nữ quỷ che mặt vội vàng lùi về sau vài bước, cách Hứa Quân Dao thật xa, vừa xoa mặt, vừa nhìn Hứa Quân Dao bằng con mắt ai oán, tủi thân.

Hứa Quân Dao đột nhiên cảm thấy chột dạ, vội quay mặt đi chỗ khác, như đang thưởng thức cảnh đẹp của lầu Đa Bảo, qua một hồi sau mới tiếp tục hỏi trong lòng: Ngươi tên là gì? Từ đâu đến?

“Ta không nhớ rõ nữa, không nhớ nổi mình tên gì, cũng không nhớ mình từ đâu tới.” Nữ quỷ cúi đầu, dáng vẻ vô cùng ủ rũ.

Hứa Quân Dao phải vô cùng nhẫn nhịn mới miễn cưỡng áp được xuống cáu kỉnh trong lòng, hỏi tiếp: Ngươi bám lấy bản cung có mục đích gì?

Nữ quỷ ngẩng đầu len lén nhìn nàng một cái, sau đó lại cúi gầm mặt nhìn mũi chân của mình, ngón tay xoắn lấy vạt áo đã rách tả tơi, nói bé như tiếng muỗi: “Ta cũng không phải cố ý bám theo ngươi, nhưng mà, nhưng mà không ở cùng với ngươi ta sợ lắm.”

Đang nói cái quỷ gì vậy? Ngươi biết bản cung? Hứa Quân Dao trợn mắt nhìn nàng ta, nhưng lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nàng ta, khóe miệng Hứa Quân Dao run run, lại lần nữa nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

“Ta không biết ngươi, lại dường như có biết, ta cũng không nhớ rõ nữa.” Vẻ mặt nữ quỷ cực kì hoang mang.

Hứa Quân Dao: “…”

Thế nên, nàng đang bị một con ‘quỷ ngu xuẩn’ bám đuôi sao?

“Ta khônng phải quỷ…” Nữ quỷ mếu máo, đôi mắt ngấn lệ, uất ức phủ nhận.

Dù Hứa Quân Dao có nhẫn nhịn thế nào, giờ khắc này nàng cũng không nhịn nổi nữa, ở trong lòng tức giận nói: Ngươi đứng thẳng sống lưng lên, lau sạch nước mắt cho ta; đừng có mà động tí là khóc!

Nàng cảm thấy mình sắp điên lên rồi, có người, không, có con quỷ có khuôn mặt giống hệt nàng đời trước thì cũng đã đành, nhưng sao cứ phải là con quỷ ngu xuẩn, con quỷ thích khóc, con quỷ nhỏ tội nghiệp, mỗi một biểu cảm đó trên khuôn mặt kia đều là những thứ mà nàng khinh bỉ nhất.

Nữ quỷ rùng mình sợ hãi, nhanh chóng lau sạch nước mắt, đứng thẳng lưng; nhưng vẫn không ngăn được những dòng nước mắt như tuôn ra thác, mũi sụt sịt bởi khóc quá nhiều, miệng mím chặt để ngăn tiếng khóc, trông nàng ta có vẻ vẫn muốn khóc nhưng không dám khóc.

Khóe miệng Hứa Quân Dao tiếp tục run rẩy.

Lúc nãy ngươi nói ta đã đánh ngươi thành cái bộ dạng này, sao lại như thế? Trong lòng nàng tiếp tục hỏi.

Nữ quỷ thấy nàng hỏi như vậy, trong lòng càng thêm tủi thân: “Vốn dĩ ta bị nhốt bên trong thân rắn, sau đó con rắn chết rồi, ta nhất thời không ra được, lúc ta đang sốt ruột lo lắng thì bị ngươi xốc lên quăng quật một hồi, lúc đó ta đau lắm lắm luôn, sau đó ngươi còn làm y phục của ta rách hết, ngươi xem này…”

Nữ quỷ dơ vạt áo đã rách bươm lên cho nàng xem, đôi mắt đang tố cáo tràn ngập vẻ uất ức.

Hứa Quân Dao sững ra.

Rắn? rắn gì? Chẳng lẽ là con rắn chết mà hôm đó nàng dùng làm roi ư? Với lại, con quỷ ngu xuẩn này bị nhốt bên trong con rắn chết đó sao?

“Ta không phải quỷ…” Nữ quỷ thì thào phản bác.

Hứa Quân Dao hếch mặt lên, coi như không nghe thấy gì: Ngươi cũng không phải là người, xiêm y đương nhiên cũng không phải thực thể, rách rồi chẳng nhẽ không có cách nào trở lại như cũ sao?

Đội gương mặt của nàng đi khắp nơi huênh hoang khoác lác thì cũng thôi đi, sao thân người lại thảm hại đến nỗi đầu tóc rối tung rối mù, quần áo rách nát như rẻ lau, nàng không thể chấp nhận được gương mặt của chính mình phải mang cái bộ dạng như thế!

Nữ quỷ thẫn thờ nói: “Có, có thể trở về như cũ sao? Ta không biết gì cả!”

Hứa Quân Dao im lặng xoay người, nàng sợ mình sẽ bị con quỷ ngu xuẩn có khuôn mặt giống mình làm cho tức chết.

Bản cung phải tiếp tục bình tĩnh!!!

Sau một lát, nàng nghe thấy giọng nói ngượng nghịu của nữ quỷ vang lên: Ta, quần áo của ta trở về như cũ rồi, ngươi có thể xoay người lại rồi.”

Hứa Quân Dao: ” …”

Con quỷ ngu xuẩn này dường như đã hiểu lầm gì đó…

Nàng day day thái dương, chậm rãi xoay người lại, khi khuôn mặt quen thuộc dưới ánh trăng hiện rõ trong tầm mắt, trong phút chốc, nàng sinh ra một loại cảm thấy không biết mình là ai.

Nữ tử trước mắt nàng, mái tóc dài, đen mượt như thác nước được buộc đơn giản bằng dải lụa màu xanh; nàng ta mặc một bộ xiêm y màu xanh lơ bên trên thêu hoa mơ màu trắng; hạnh tai đào liễm (**) và đôi lông mày đẹp như tranh vẽ,  nó giống hệt khuôn mặt nàng đã nhìn thấy vô số lần trong gương đồng ở đời trước, nếu phải chỉ ra điểm bất đồng thì đó chính là nụ cười của vị cô nương trước mắt này vừa mềm mại vừa đáng yêu, lại thêm phần thuần khiết.

(*) Tả khuôn mặt trắng trẻo, hồng hào của người phụ nữ.

Đúng vậy, thuần khiết, giống như chưa từng nhiễm phải bất kì nhơ bẩn nào của thế gian, nàng ta giống như một đứa trẻ mới sinh, mang theo ngây thơ, đơn thuần và tốt đẹp đến với thế gian này.

Mà loại thuần khiết này chính là thứ mà Hứa Thục phi, người đã trải qua vô vàn gió tanh mưa máu không có được.

“Ta, ta còn có chỗ nào chưa ổn thỏa sao?” Nữ quỷ thấy Hứa Quân Dao nhìn chằm chằm mình mà không nói gì, trong lòng cảm thấy bất an vội hỏi.

Hứa Quân Dao không trả lời, sau một lúc lâu mới nói: Ta đặt cho ngươi một cái tên nha.

Con mắt nữ quỷ lập tức sáng lên, gật đầu như gà con mổ thóc, nói: “Được đó, được đó!”

Hứa Quân Dao ra hiệu cho nữ quỷ đưa tay ra, nàng ta vui vẻ bay tới mà không cần suy nghĩ, sau đó đưa tay phải của mình cho Hứa Quân Dao mà không hề nghĩ ngợi gì cả.

Khi Hứa Quân Dao chạm vào bàn tay lạnh ngắt của nàng ta, nàng không biết tại sao bản thân cảm thấy hốt hoảng, vội vàng lấy lại bình tĩnh, dùng tay làm bút viết vào lòng bàn tay của nữ quỷ.

Từ nay về sau, tên của ngươi là ‘ Ngôn Vũ’.

Ngôn Vũ, Ngôn Ngọ, Hứa Dã.

Nàng ta có khuôn mặt giống hệt nàng đời trước, nêú bảo nàng ta và mình không có liên hệ gì với nhau thì Hứa Quân Dao cũng chẳng tin nổi. Trước khi nàng có đủ khả năng điều tra rõ ràng thì cứ để nàng ta ở lại bên cạnh mình vậy.

Quan trọng nhất là con quỷ này có khả năng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác, một trợ thủ đắc lực như vậy, nếu để mất nàng ta thì quả thực là quá đáng tiếc.

Nữ quỷ hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cái tên mới này, nàng ta cười hề hề nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay phải, không ngừng nhẩm đọc: “Ngôn Vũ, Ngôn Vũ, nghe hay quá đi, sau này ta có tên rồi, tên của ta là Ngôn Vũuu.”

Hứa Quân Dao nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của nàng ta, không hiểu sao trong lòng nàng cảm thấy hơi buồn cười, vốn còn muốn hỏi tại sao nàng ta lại chết, nhưng chỉ cần nhớ tới cái vẻ mặt hỏi gì cũng không biết của nàng ta thì nàng đành bỏ cuộc.

Nàng ta đến cả tên của mình cũng không nhớ, mình đến từ đâu cũng không biết, e rằng nàng ta cũng chẳng biết tại sao bản thân lại chết đâu.

Nàng đắn đo một lúc,  trong lòng đặt câu hỏi: “Ngươi có nhớ trước khi bị nhốt trong người con rắn thì ngươi ở nơi nàokhông?

Ngôn Vũ buồn rầu cau mày, cố gắng nhớ lại, nói: “Không nhớ được gì nhiều. nhưng ta có thể khẳng định mình đến từ một nơi rất ấm áp, rất an toàn.”

Nói xong, nàng ta vụng trộm liếc nhìn khuôn mặt không  chút gợn sóng của Hứa Quân Dao, bổ sung thêm một câu: Nhưng ta chắc chắn mình đều ở cùng với Dao Dao.”

Hứa Quân Dao cau mày. Một nơi rất ấm áp, rất an toàn? Đấy là nơi nào?

Kệ đi, cứ mặc kệ đã.

Nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, sau đó quyết định ngủ một giấc cái đã, mọi việc cứ đợi sau này nàng lớn lên lại tra tiếp.

Ngôn Vũ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Dao Dao, có người muốn hại phụ thân ngươi.”