Long Kiểu Nguyệt ôm Bạch Lộ vào lòng, tiểu Công Chúa mới bảy tám tuổi nằm cuộn mình giống như một con mèo nhỏ dịu ngoan, im lặng cuộn mình trong lòng nàng, chỉ vươn một tay chỉ vào một con đường: "Đi hướng bên kia."
Long Kiểu Nguyệt không chút nghi ngờ, theo hướng mà tay nàng chỉ, dưới ánh lôi quang chiếu sáng đi tới.
Sơn động này tầng tầng lớp lớp xoay quanh vô tận, trên vách tường bốn phía thi thoảng có vài khối lồi lỗm nhô ra.
Long Kiểu Nguyệt đi tới trước, đi nửa ngày cũng không tìm được đường ra ngoài, con đường phía trước thuỷ chung một mảnh tối đen, không có nửa điểm nguồn sáng.
Trong lòng nàng có chút vội vàng xao động, cũng không biết Bạch Chỉ và hai cục bột kia thế nào. Bạch Lộ cuộn mình trong lòng nàng, như phát giác người đang ôm mình lo lắng, chỉ an ủi: "Không sao cả, ta có 'Việt quang chi đồng', có thể nhìn thấu mọi pháp thuật bình thường."
Việt quang chi đồng? Tần Cúc Cự ngược lại đã quên mất vụ này. Nhân hoàng tộc từ nhỏ đã sở hữu một thiên phú, chính là có thể nhìn thấu hết thảy pháp thuật nguỵ trang trên thế gian. Bất quá thiên phú của thần này rất yếu, có thể nhìn thấu pháp thuật nguỵ trang cũng không dùng làm cái gì, tựa như hiện tại, cho dù tiểu công chúa trên tay nàng có thể nhìn thấu đi nữa, xuyên qua màn đêm đen dày đặc biết chính xác đường ra ngoài, nhưng Long Kiểu Nguyệt vẫn phải ôm nàng đi theo con đường quanh co khúc khỉu tìm lối ra.
Long Kiểu Nguyệt hai mắt nhìn chằm chằm động tĩnh xung quanh, vì giảm bớt cảm xúc khẩn trương căng thẳng, nàng như muốn thả lỏng, đưa ra nghi vấn về tình hình trong sơn động này. Long Kiểu Nguyệt thuận miệng hỏi tiểu Công Chúa: "Ngươi tiến vào đã bao nhiêu ngày rồi?"
Bạch Lộ lui trong lòng nàng, chỉ nhỏ giọng nói: "Lúc ta đang ngủ, ca ca liền phái người đem ta bắt vào trong động. Hình như cũng đã được vài ngày rồi."
Ta ngất @!#&%! Vài ngày? Ngươi có 'Việt quang chi đồng' có thể nhìn thấu hết thảy nguỵ trang, nhìn được đường mà còn phải đi mất mấy ngày? Làm ơn đi! Ngươi nghĩ đây là động bàn tơ chắc?
Long Kiểu Nguyệt vội vàng dừng cước bộ, đại kinh thất sắc hỏi: "Vậy mấy ngày qua ngươi ăn cái gì?"
Bạch Lộ chôn đầu trong hõm cổ nàng, rầu rĩ nói: "Trong sơn động có một tên yêu quái móng tay dài thật dày còn vẽ sơn bóng, ả nói muốn đem ta hiến cho một đám yêu quái, còn làm cho ta ăn một loại trái cây màu đỏ, mấy ngày sau sẽ không đói bụng."
Trái cây màu đỏ, vừa nghe chính là Kỳ Lân quả chua chua ngọt ngọt kia, tiểu Công Chúa này đãi ngộ vẫn không tệ, không bị cứng rắn ép ăn thịt tươi uống máu người là khá lắm rồi.
Long Kiểu Nguyệt vội vàng tiếp tục hỏi: "Chúng ta đây còn phải đi bao lâu?"
Bạch Lộ ngẩng đầu nhìn một màn hắc ám tối đen phía trước. Nàng không quá xác định nói: "Đại khái hẳn là vài ngày nữa?"
Không được! Bản Cúc Cự không đi! Bản Cúc Cự còn chưa tích cốc, lại không có bản lãnh nhịn đói, đừng nói vài ngày, đói một ngày cũng đủ làm cho ta đi đường không nổi, huống chi ta còn ôm một người, ôm kiểu công chúa rất hao phí thể lực biết không?
Long Kiểu Nguyệt tâm sinh một kế, chỉ nương lôi quang hướng lên đỉnh đầu nhìn nhìn, cắn răng hỏi: "Vậy ngươi nhìn xem, tầng đất phía trên sơn động dày bao nhiêu?"
Bạch Lộ ngẩng đầu, khuôn mặt tròn trịa một trận mờ mịt, nửa ngày mới nói: "Đại khái khoảng hai ba mươi trượng."
Hai ba mươi trượng phải không?
Long Kiểu Nguyệt cuối cùng lại hỏi: "Ngươi xem Bạch Chỉ còn ở trong sơn động không, hoặc là hai tiểu đồng tử mặc bạch y, bọn họ còn ở trong núi không?"
Bạch Lộ nhìn quét bốn phía: "Không có, không nhìn thấy."
Long Kiểu Nguyệt buông nàng xuống, nghĩ nghĩ, dùng sức xé hai mảnh vải ở đuôi váy của mình, nói Bạch Lộ nhấc chân, bọc lại giúp nàng.
Lúc này đã muốn bất chấp giáo huấn cái gì mà trân ái sinh mệnh rời xa nữ chủ, Long Kiểu Nguyệt ngưng mi, nói với Bạch Lộ: "Ôm chặt ta."
Bạch Lộ lập tức thuận theo ôm lấy eo nàng, đầu dán trước ngực nàng. Tuy không biết Long Kiểu Nguyệt muốn làm gì, nhưng cũng theo bản năng nghe ra ngữ khí thận trọng trong lời Long Kiểu Nguyệt nói.
Long Kiểu Nguyệt ngưng tụ toàn bộ tinh huyết trên người, đem khí huyết trong toàn linh mạch dũng mãnh truyền vào đan điền.
Nàng hai tay niết pháp quyết, miệng mặc niệm [Cửu thiên dẫn lôi quyết].
Phía chân trời của ngọn núi hoang ở đối diện, thiên không phía trên, giữa tầng mây, có vô số đoàn mây đen dần dần tụ lại, một đạo lốc xoáy thật lớn đang hình thành, trong đó lôi đình loé lên lôi quang, giống như một con lôi long đang uốn lượn quay cuồng rít gào không thôi.
Một hộ nông gia dưới chân núi Chung Võ, một hán tử mặc vải thô xiêm y khiêng cuốc vừa muốn ra khỏi nhà, mắt thấy sắc trời đột nhiên tối sầm, nông dân đó ngợt dừng lại, một bàn tay đưa lên che mi tâm ngắm nhìn đoàn mây đen thật lớn trên bầy trời, một con bạch long như ẩn như hiện trong tầng mây, sấm chớt cuồn cuộn rít gào.
Hắn không khỏi lắc lắc đầu, vội vàng hướng vào trong căn nhà tranh hét lên với nông phụ vừa mới tân hôn: "Mạc nương, ta xem khí trời hôm nay sợ là sẽ có sét đánh. Nàng mau chạy ra sau viện thu hồi y phục, ta đi nhìn xem hoa mầu, thời tiết này thật là, nói có sét liền có sét, hy vọng đừng làm hỏng hoa màu."
Nàng dâu mới người nhỏ xinh, hai tay bưng khay hốt rác cười nói: "Biết rồi biết rồi, ngươi đi sớm về sớm, chớ để gặp mưa nhiễm thương hàn, trong nhà chỉ trông cậy vào ngươi thôi đó."
Hán tử kia gật gật đầu, đi ra ngoài.
Đạo sấm sét dữ tợn trên bầu trời như một đầu bạch sắc cự long, điên cuồng cuộn mình giữa tầng mây. Hán tử trẻ tuổi khôi vĩ vai khiêng cuốc một bên cảm thán thời tiết quỷ quái này thay đổi bất thường, một bên lại đi về hướng khu vườn cây ăn trái nhà mình.
Đi đến một chỗ bên cạnh bờ ruộng, hán tử kia giương mắt nhìn, đột nhiên thấy một người đứng trên mảnh ruộng nhà mình.
Người kia mặc một thân xiêm y cẩm sắc, thân hình rất cao gầy, đưa lưng về phía hắn, nhìn ngắm đạo lôi quang vô cùng lớn kia.
Hán tử đầu mi nhíu lại, hẳn là tu chân nhân sĩ từ trên trời giáng xuống, thế nhưng một tu chân nhân sĩ từ trên trời rơi xuống lại nhằm thẳng vào đúng mảnh ruộng nhỏ mà hắn tân tân khổ khổ trồng trọt làm cái ăn, vậy thì đây vẫn là người đầu tiên.
Người mặc cẩm y hoa phục kia tựa hồ lúc này mới chú ý tới hắn, xoay đầu qua.
Ánh mắt hán tử bỗng nhiên trừng lớn. Mặt người kia, diện mạo hung tợn, một mảnh xanh tím, vừa thoáng nhìn khiến hắn cũng không kìm được thoáng run lên.
Nhưng nhìn kỹ lại, khuôn mặt màu tím hung tợn kia hoá ra là một trương mặt nạ bằng đồng xanh, răng nanh được khắc bên ngoài môi cùng vành mắt lạnh lẽo thâm trầm dưới mặt nạ nhìn qua càng đáng sợ, ánh mắt ấy thanh lãnh như một đầm hàn thuỷ.
Hán tử vừa định mở miệng nói gì đó để giảm bớt bầu không khí quỷ dị trước mặt, người mặc cẩm y đeo mặt nạ quỷ kia đứng cách hắn chừng bốn năm trượng lại lạnh lùng nói: "Mau trốn đi."
Ngữ khí thoạt nghe như cảnh báo này, còn không bằng nói là mệnh lệnh. Hán tử sửng sốt, cẩm y nhân kia đã ngẩng đầu nhìn đạo lôi đình cự đại trên trời, lạnh lẽo nói: "[Cửu thiên dẫn lôi quyết] một khi hạ xuống, trừ người thi pháp ra, tất cả đều sẽ bị lôi đình san thành bình địa, những người xung quanh, trong khoảnh khắc sẽ hoá thành tro bụi."
Hán tử kia đầu tiên sửng sốt, mặc dù không biết [Cửu thiên dẫn lôi quyết] trong miệng hắn nói là cái gì, nhưng cũng nghe hiểu sự lợi hại của lôi đình này. Hán tử quẳng cán cuốc, giống như một con thỏ bị chấn kinh, chạy vội về căn nhà tranh mới dựng: "Mạc nương! Mạc nương!"
Dưới lớp mặt nạ hung tợn, mội đôi mắt như đầm nước lặng nhìn hướng từng phiến mây đen quay cuồng xoay vần, trong ánh mắt thế nhưng lại thoáng loé lên một trận sát khí thô bạo: "Công Chúa......."
Hết chương 29