Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 757




Thẩm Nguyệt cứng đờ người ngồi trên giường.

“Khung cảnh hai người sánh vai đồng hành cùng nhau kia thật đẹp, nhưng ta không có phúc hưởng thụ những tháng ngày êm đềm dài lâu đó, nếu sau này ta vẫn bước đi một mình, vẫn giống như thuở ban sơ đó, không có nàng, bức quá chỉ là nhìn không thấy ánh nắng mặt trời, và u tối hơn một chút thôi”.

Thẩm Nguyệt mở to đôi mắt ngập nước, khản giọng hỏi: “Chàng muốn ta quên đi chàng sao?”

“Nếu giữa nàng và ta chỉ là quan hệ quân thần, có lẽ nàng sẽ không đau lòng như vậy nữa”, Tô Vũ vừa nói khẽ vừa thay nàng lau nước mắt.

Chỉ là khi hắn định rút tay về lại bất ngờ bị Thẩm Nguyệt giữ chặt lấy.

Thẩm Nguyệt nắm chặt tay Tô Vũ, trong giọng nói mang theo chút run rẩy mà thút thít: “Chàng vậy mà kêu ta quên chàng, Tô Vũ, chàng tưởng rằng mình dễ dàng bị lãng quên thế sao?”

Tô Vũ khựng lại mấy giây.


“Chàng tưởng rằng sau khi làm những chuyện này, chỉ một câu kêu ta quên chàng đi liền coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Tô Vũ ta nói cho chàng biết, cả đời này chàng nghĩ cũng đừng nghĩ tới”.

Tô Vũ nói đầy xót xa: “Nàng cho rằng ta muốn như vậy sao? Ta chỉ là không muốn thấy nàng buồn đau mà thôi”.

Nàng cuối cùng cũng không kìm được nữa, nhắm mắt cọ xát vào lòng bàn tay hắn, khóc lóc: “Đến bây giờ ta vẫn nhớ nỗi tuyệt vọng khi bản thân và chàng bị chôn vùi trong đống đá kia, cả đời này ta cũng không muốn cảm nhận điều đó lần thứ hai nữa”.

“Vì sao ta đau lòng không lẽ chàng còn không biết sao? Ta căm ghét việc chàng giấu ta, lừa ta, cũng ghét việc chàng coi mạng người như cỏ rác, vô cảm lạnh lùng, nhưng những thứ này… đều không đau đớn bằng việc mất đi chàng… mạng của người khác cũng là mạng nhưng rốt cuộc lại không ai quan trọng hơn mạng sống của chàng”.

Hiện tại khi hồi tưởng lại, nàng căn bản không đủ can đảm để chịu đựng cảm giác đánh mất hắn.

Cho dù hắn tha hóa thế nào, dù hắn âm hiểm xảo trá tới cực điểm thì hắn cũng vẫn là Tô Vũ.


Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nói: “Chàng biết ta sợ điều gì không? Ta sợ chàng đã đi trong bóng tối một mình quá lâu, đôi tay cũng vấy nhiễm quá nhiều máu tươi, tương lai sẽ không kịp đi cùng ta tới cuối đường nữa. Nhưng chàng rõ ràng đã đồng ý với ta rằng sau này sẽ không một mình bước đi nữa, chàng đặt tên cho Bắp Chân, chúng ta sẽ là người một gia đình trong tương lai… Nếu chàng làm những thứ này để giúp ta toại nguyện, vậy ai đến giúp chàng đây?”

“Không phải còn có nàng sao, ta làm chuyện xấu nhưng còn có nàng giúp ta khắc phục hậu quả, giúp ta bù đắp. Cho nên ta nghĩ cho dù sau này gặp phải báo ứng, ông trời cũng sẽ cân nhắc tới tình hình cụ thể”.

“Không đủ”, nước mắt Thẩm Nguyệt vừa rơi lã chã vừa lắc đầu: “Muốn báo ứng thì cũng phải báo ứng lên trên đầu ta, bởi xét cho cùng chàng làm những chuyện đó cũng đều là vì ta, oan có đầu nợ có chủ, điều ta không muốn nhìn thấy nhất chính là chàng gặp bất trắc”.

“Nếu thực sự có ngày đó”, Tô Vũ trầm thấp nói: “Ta cũng nhất định không để nàng nhìn thấy”.

“Tô Vũ, ta đau đầu”, Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, nói: “Qua đây ôm ta đi”.

Tô Vũ sững sờ, thấy dáng vẻ rơi lệ thương tâm này của nàng mới chậm chạp vươn tay ôm ghì lấy nàng vào trong ngực, gắt gao bao lấy.

“A Nguyệt, nàng không tính sổ với ta nữa à”.

“Phải tính, chỉ là trong đầu ta lúc này chỉ là một mớ hỗn độn, nhất thời tính không rõ… Ta sẽ lưu lại rồi từ từ tính sau”, tâm tình của nàng quả thực vô cùng ngổn ngang, mọi thứ đều mông lung như làn sương khói, ngay cả nguyên nhân buồn bã đến cuối cùng cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Nàng vùi đầu vào trong vạt áo hắn, hô hấp đều đặn.