Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 739




Vào thời điểm này, một số lượng đáng kể người dân trong thành đã được xác định bị nhiễm ôn dịch.

Ngay cả những thành viên trong đội nghi trượng cũng từng người nối tiếp nhau buông tay.

Thẩm Nguyệt không thể bỏ mặc những người dân mắc bệnh dịch này, bọn họ mới chỉ đang trong giai đoạn sinh bệnh, còn chưa thiệt mạng, không thể một ngọn đuốc thiêu hết toàn bộ họ.

Nếu không được điều trị, bước tiếp theo họ sẽ lây nhiễm sang cho những người khác.

Thẩm Nguyệt bình tĩnh nhìn những người trong đội nghi trượng gộp cả những người dân nhiễm bệnh mà chết, cuối cùng đều bị đưa đi hoả táng.

Có vẻ như cái kết cục này nằm ngoài dự liệu của họ, nhưng cũng hợp logic.

Toàn bộ đội nghi trượng đều bị nhiễm bệnh dịch, không nhiều hơn hay ít đi một người, điều này luôn khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy có điểm kỳ quặc không thể giải thích được.

Nhưng như vậy cũng tốt, để tránh cho họ thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm vào nàng và Tô Vũ.


Trên đường trở về, Thẩm Nguyệt liếc nhìn Tô Vũ với vẻ mặt nhàn nhã ở bên cạnh hỏi: “Toàn bộ người trong đội nghi trượng đều bị nhiễm bệnh mà chết rồi, xem ra rất trùng hợp đó?”

Tô Vũ khó hiểu hỏi lại: “Trùng hợp chỗ nào?”

“Không trùng hợp thì tại sao chúng ta vẫn bình an vô sự mà tất cả bọn họ đều chết rồi?”

Tô Vũ thong dong đáp: “Có lẽ đều là do ý của ông trời, ông trời muốn ai đó từ biệt cõi đời thì khi giờ tử đã điểm chúng ta làm thế nào cũng không thể trốn tránh được”.

Lời hắn nói điềm nhiên như không khiến Thẩm Nguyệt nhất thời tìm không ra lý do để phản bác.

Bệnh dịch không phải thứ con người có thể kiểm soát được, nếu không cũng sẽ không có nhiều người bị lây nhiễm như vậy, do đó ai mắc bệnh hay không mắc bệnh, ngoại trừ tình huống của bản thân cũng có vài phần phải nghe theo ý trời.

Thẩm Nguyệt vẫn cảm thấy có chút khó bề tin tưởng, nhưng cũng không truy cứu thêm.

“Muốn chữa khỏi bệnh của bọn họ phải biết được nguyên nhân gốc rễ. Chỉ khi tìm được nguồn gốc của bệnh dịch mới có thể khống chế nó một cách triệt để”.


“Nhưng phải làm thế nào mới có thể tìm ra nguồn cơn?”

Tô Vũ cũng không nói rõ.

Khi trở lại trước cửa nha môn, vừa hay Tần Như Lương cũng phân phát xong canh thuốc cho mọi người, hắn tiến vào trong sân nói: “Nếu như mỗi ngày đều nấu thuốc như vậy thì dược liệu trong thành chẳng bao lâu sẽ cạn kiệt mất, trước mắt đã không còn dư lại bao nhiêu…”

Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì một người cao to vạm vỡ như vậy nói đổ gục liền đổ gục xuống đất.

“Tần Như Lương!”

Vài người vội vã chạy tới đỡ hắn, Thẩm Nguyệt sờ trán hắn, nói với Hạ Du: “Hắn đều đã phát sốt rồi sao ngươi không phát hiện ra sớm hơn?”

Hạ Du đáp: “Ta bận rộn phát thuốc nên không chú ý tới”.

Công việc bộn bề quấn thân, Hạ Du nào còn thời gian quan tâm đến tình trạng của Tần Như Lương, huống hồ hai người họ mỗi ngày đều uống thuốc sắc phòng bệnh, còn tưởng rằng sẽ không bị nhiễm bệnh mới đúng.

Chẳng ngờ Tần Như Lương bỗng nhiên ngã quỵ, bản thân Hạ Du cũng cảm thấy vô cùng đột ngột.

Sau khi dìu Tần Như Lương trở về phòng, Thẩm Nguyệt vội vàng châm cứu rót thuốc cho hắn, không dễ dàng gì mới giúp hắn hạ sốt nhưng qua một hồi lại tái đi tái lại.