Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 727




Tô Vũ nấu trà thanh nhiệt cho nàng, Thẩm Nguyệt uống xong mới cảm thấy không còn nóng ruột nữa.

Tô Vũ phất áo ngồi xuống bên cạnh nàng, ung dung nói: “Loại bỏ phong thấp tại sao lại ăn cay, nàng có thể pha ít trà mà”.

Thẩm Nguyệt mím môi.

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt chạm tới đôi môi nàng mà không khỏi bật cười: “Nàng muốn che giấu chứng cứ hả?”

Thẩm Nguyệt nũng nịu lườm hắn một cái, nhấp thêm vài hớp trà, cảm giác hừng hực trong lòng giảm đi rõ rệt: “Biết rõ mà còn hỏi, thú vị lắm à?”

Tô Vũ trầm ngâm đáp: “Thế thì lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn, cố gắng không để lại dấu vết, như thế nàng cũng không cần ăn ớt để che giấu nữa”.

Thẩm Nguyệt không khỏi sợ hãi: “Còn có lần sau á? Lần sau đến lượt chàng ăn ớt mới đúng!”

Mưa tạnh được một ngày.

Trong viện vẫn luôn ẩm ướt, cảm giác lành lạnh trong không khí cứ lẩn quẩn mãi vì không có mặt trời.


Chắc hẳn ai cũng mong nhớ những ngày tháng hanh hao mát mẻ với ánh nắng rực rỡ.

Vào đêm, mọi người đã ngủ hết. Truyện Linh Dị

Ngày thường Hạ Du ăn uống trong quân cùng Hoắc tướng quân, đồ ăn trong quân doanh chẳng có gì béo bở, thế nên cứ đến tối là hắn ta đói mốc meo, trằn trọc không ngủ nổi.

Hắn ta luôn phải tới trù phòng tìm chút gì đó lót dạ mới có thể ngủ được, điều này đã trở thành thói quen trong thời gian gần đây.

Hạ Du tìm được vài cái bánh màn thầu trong phòng bếp, vừa gặm bánh vừa quay về viện.

Không ngờ hắn ta gặp được Tô Vũ cũng chưa ngủ.

Tô Vũ xách theo một cái lồng, cẩn thận đi qua hành lang với ánh đèn leo lét.

Hắn bước đi không gây ra tiếng động, lớp áo đen như lẫn vào trong bóng đêm, tay áo phơ phất như không nhiễm khói lửa nhân gian.


Hạ Du vô thức bật ra tiếng gọi: “Đại học sĩ”.

Tô Vũ ngừng bước chân, nhìn theo nguồn âm thanh.

Đôi mắt đen thẫm như mực, không nhìn rõ vui buồn kia khiến Hạ Du không khỏi bồn chồn, cảm giác như thể mình không nên gọi hắn vậy.

Đợi khi tiến đến gần hơn, thấy sắc mặt Tô Vũ vẫn ôn hòa, ánh mắt không hề thâm trầm như ban nãy, Hạ Du còn tưởng mình bị hoa mắt.

Hạ Du hỏi: “Muộn thế này rồi, sao ngươi vẫn chưa ngủ?”

“Chẳng phải ngươi cũng chưa ngủ đấy sao?”, Tô Vũ điềm tĩnh trả lời.

“Ta đói quá mà, đi tìm đồ ăn”, Hạ Du nhìn về phía chiếc lồng trong tay hắn: “Ngươi xách thứ gì thế?”

Tô Vũ giơ cái lồng lên trước mắt Hạ Du, ngay lập tức, một thứ âm thanh the thé vang lên trong màn đêm.

Hạ Du vội vàng lùi về sau một bước, định thần nhìn lại mới phát hiện mấy con chuột bị nhốt trong lòng, làm hắn ta ban nãy thấy sợ hết hồn.

Hạ Du hỏi: “Mấy con chuột này từ đâu ra thế?”

Tô Vũ đáp: “A Nguyệt rất sợ chuột, chúng lại quá hoành hành, nửa đêm làm ồn khiến A Nguyệt không ngủ nổi, thế nên mới bị ta bắt”.