Nhìn tiểu nha đầu đó tính trẻ con, ngây thơ đáng yêu, mọi người đều cười rộ lên.
Tô Mạt nhìn về phía Hồ đại phu :“ Tiên sinh, ta là tới tiếp nhận khảo nghiệm của ngài .”
Hồ đại phu vuốt râu cười khẽ, Hồ Tú Hồng tò mò nhìn hắn :“ Phụ thân, khảo nghiệm cái gì a?”
Hồ đại phu chỉ cười cười, mời nàng vào phòng trong ngồi, lại kêu thê tử đi pha trà mang điểm tâm tới.
Tô Mạt lắc lắc bàn tay nhỏ bé trắng noãn, cười nhu thuận đáng yêu :“Tiên sinh, không cần phiền toái .”
Hồ phu nhân cười cười, liền dẫn Trương mụ mụ và nha hoàn khác đi sươngphòng nói chuyện, để Tô Mạt cùng Hồ đại phu tán gẫu. Hồ Tú Hồng thấy vậy liền lưu lại không chịu đi, đôi mắt cong cong nhìn Tô Mạt, rất thíchthú.
Tô Mạt thu lại nụ cười lập tức, nhìn có vẻ như người lớn, nàng dập đầu một cái : Tiên sinh, xin thu ta làm đệ tử.”
Nàng không cần thiết học quá cao thâm, nhưng vì hiện tại còn nhỏ, chính làlúc phải biết từng bước học hỏi, học vài năm y thuật, vài chứng bệnhbình thường có thể biết. Về sau đại phu nhân cũng đừng mong sai lang băm đến hại chết nàng.
Dù sao những câu chuyện trong các đại giatộc, chính thất lợi dụng lúc tiểu thiếp hoặc các con của bọn họ sinhbệnh, cho mời lang băm đến hãm hại bọn họ. Những chuyện kiểu này nàngcũng không lạ gì.
Nàng hiện giờ còn nhỏ Vương phu nhân sẽ khôngphòng bị, đợi đến thời điểm muốn hại nàng, thì nàng đã có chuẩn bị tốtđể tự bảo vệ mình .
Phòng ngừa chu đáo, so với lúc lâm trận đối địch mới giương nanh múa vuốt càng hữu dụng hơn!
Hồ đại phu ngồi ngay ngắn ở ghế trên vuốt râu nhìn nàng, hơi híp cặp mắtdài nhỏ, trong cặp mắt kia lóe ra hào quang trí tuệ, hỏi :“Ta hỏi ngươi, vì sao học y thuật.”
Tô Mạt thanh âm rõ ràng :“Tiên sinh, vì muốn trở lên mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ mình.”
Hồ đại phu gật gật đầu, tự bảo vệ mình mới có thể cứu người, hắn lại hỏi:“Nếu một người hại ngươi, rất thê thảm quỳ gối trước mặt ngươi, cầu xin ngươi cứu hắn. Ngươi sẽ đối đãi như thế nào?”
Tô Mạt trong đầusuy nghĩ rất nhanh, đối với người bình thường mà nói, với tư cách là một đại phu, khẳng định là lương y từ mẫu, nguyên tắc là phải cứu nhân độthế, cũng có thể nói trách nhiệm chính là cứu người, cho nên cứu hắntrước rồi tính sổ với hắn sau.
Như vậy mới có thể lấy lòng được Hồ đại phu.
Nhưng là Tô Mạt là Tô Mạt, nàng sẽ không dựa theo lẽ thường trả lời, nàngkhông phải thánh mẫu, nàng cười nói :“Tiên sinh, một người có tâm ngaythẳng là quan trọng nhất. Hắn đã từng hại ta, ta tất nhiên hận hắn. Nếuhắn mạnh mẽ, ta sẽ tỏ ra yếu thế để tự bảo vệ mình. Nhưng là hắn trở lên yếu đi, ta tại sao còn dối trá? Tất nhiên là thanh toán nợ cũ. Câuchuyện xưa về “ Nông phu và rắn” *sẽ không xảy ra trên người ta.”