Hoàng Phủ Giới mộtlời nói ra, mọi người đều nhìn nàng chuyên chú không chuyển mắt, khôngrõ hắn tại sao lại có hành động không thức thời như vậy chứ.
Có mấy người dám so với Tô Mạt?
Hiện tại nàng ta chính là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng.
Nàng ta cũng là cao đồ của Triệu tiên sinh.
Nàng lại là người đã nhìn qua là không quên, tiểu thiên tài thông minh khó gặp.
Chẳng lẽ hắn muốn so bì sức lực với nàng? Thi đánh nhau? Thi bắn cung?
Mọi người hiểu ra rồi, nghĩ hắn nhất định là như thế.
Thi đấu sức lực với nữ nhi còn tính là hảo hán gì nữa?
Hoàng Phủ Giới từ trong ánh mắt mọi người thấy được một thông tin như thế,gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo của hắn ngượng đỏ bừng, cơ hồ cứng họng,“Các ngươi, các ngươi...... Các ngươi hơi quá đáng. Ta chưa có nói đánh nhau với nàng ta.”
Mọi người a một tiếng, lập tức lại bắt đầu đọc sách.
Vài tên tiểu nam tử, ghé sát vào nhau, hì hì cười,“Đến đặt cược đi, cược ai thắng!”
Bọn họ bắt đầu lấy tiền đặt cược, hoặc là tháo xuống vài thứ như ngọc bội, kim khóa để đặt cược.
Phía bắc là nhóm nữ hài tử cũng nóng lòng muốn tỷ thí.
Hoàng Phủ Kha bởi vì Tô Mạt đã giúp bọn hắn tranh thủ không cần phải học cảmột ngày, còn có nửa ngày thời gian để chơi, tuy rằng không thích nàng,nhưng cũng không có chán ghét như cũ nữa.
Lại hơn nữa nàng là nữhài tử, Hoàng Phủ Giới từ lần trước cùng Tô Mạt tỷ thí bắn cung cứ luônlải nhải Tô Mạt, làm cho nàng phản cảm. Cho nên, hiện tại nàng rất mongcho Tô Mạt thắng, hạ nhuệ khí của Hoàng Phủ Giới, miễn cho hắn luôn khidễ nàng.
Tô Mạt hơi cười nhìn hắn,“Ngươi nói đi, muốn so tài cái gì?”
Đọc sách, bắn cung hắn cũng không phải là đối thủ của mình.
Thi cái khác là cái gì?
Hoàng Phủ Giới cười hắc hắc gian manh,“Thi cưỡi ngựa cùng trèo cây.”
Tô Mạt cả kinh, tiểu tử đáng chết này, làm sao biết nàng không biết cưỡi ngựa, không biết trèo cây ?
Tuy rằng kiếp trước nàng đều đã biết, nhưng kiếp này đầu óc biết thân thể lại không biết.
Thân thể rất nhỏ bé yếu ớt, rất nhiều động tác làm không được.
Hoàng Phủ Giới thấy nàng do dự, đắc ý cười, cao ngạo nhìn nàng, cao ngạonhếch môi, đi đến bên người nàng thấp giọng nói:“Ngươi nếu bại trong tay ta, về sau phải ngồi cùng bàn với ta, nghe lời ta .”
Tô Mạt nghe thấy hắn đề ra một cái yêu cầu như vậy, quả thực là hết chỗ nói rồi.
Nàng hừ một tiếng, nhướng mày nói,“Ai sợ ai, thi thì thi!”
Hoàng Phủ Giới kêu một tiếng, lộn nhào mấy cái, hắn tập võ cũng ba năm rồi, cưỡi ngựa trèo cây kia dễ như cơm bữa.