Tô Mạt quay đầu, đã thấy Hoàng Phủ Cẩn đang chống cằm, ở nơi đó hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ý, hắn cùng nàng nói chuyện sao?
Nàng nhìn những người khác, bọn họ giống như đều không có phản ứng gì.
Đây là “Truyền âm nhập mật” trong truyền thuyết sao?
Chỉ có người muốn nghe mới nghe thấy?
Nàng cũng muốn học! Quá lợi hại đi.
Như vậy chẳng phải là hai người có thể trước công chúng nói chuyện bí mật sao?
Tô Mạt nhìn thoáng qua tiểu hoàng tử ở trước thư án nàng khóc lóc om sòmkia, cười nói:“Ngươi, mười lượng đem đến đây, là có thể đi rồi.”
Vị tiểu hoàng tử này làm gì có tiền, lại bắt đầu muốn khóc, sau đó đành phải cởi xuống ngọc bội thay thế.
Tô Mạt lắc đầu,“Cái này không nên.”
Trên người tiểu hoàng tử đều được cấp cố định, có ghi lại, đánh mất sẽ rấtphiền toái, huống chi đưa cho nàng, người ta sẽ nói nàng lừa bịp.
Bạc thì sao, nàng cười cười, đương nhiên rất có tác dụng.
Đây chính là bạc của nàng, muốn dẫn dụ ra kẻ ghi hận trong lòng đối với nàng......
Bị giày vò hơn nửa canh giờ, Tô Mạt đi báo cáo với Triệu học sĩ.
Triệu học sĩ xoa xoa thái dương, nhấp ngụm trà, vui rạo rực nhìn nàng,“Nếukhông phải ngươi, ta cũng thật không giáo dưỡng được đám binh nữ nhikia. Tiểu Mạt Mạt, đến đây, coi như cảm tạ, ta cho ngươi mấy quyểnsách.”
Triệu học sĩ thật cẩn thận từ trong một cái hộp gỗ mang phong cách cổ xưa lấy ra cuốn sách.
Tô Mạt tiếp cận đi qua thì thấy, là sách tiếng Phạn......
Nàng đổ mồ hôi lạnh, đại học sĩ ơi, nàng xem không hiểu a.
Triệu học sĩ cười cười, phủ phủ bìa mặt sách,“Lần tới ta sẽ dạy cho ngươi.”
Tô Mạt dùng sức gật đầu, tuy rằng nàng không phải thực sự thích, nhưngcũng phải học, ai bảo chính mình có cái đầu óc thông minh chứ?
Cho dù không có hứng thú, học được cũng là kiến thức của mình.
Hơn nữa nàng biết chữ Latin, biết tiếng Pháp, Đức, Italy, nhưng lại không biết tiếng Phạn.
Vừa vặn!
Triệu học sĩ học thức uyên bác, hơn nữa cũng không tham dự tranh đấu chínhtrị, cho nên hoàng đế tín nhiệm hắn vô cùng, Tô Mạt đương nhiên biếtđiểm ấy, cho nên mới tạo mối quan hệ tốt với Triệu học sĩ.