Luôn luôn đứng cạnhcanh gác cho nàng là Tĩnh thiếu gia thân hình cực nhanh, bay xẹt qua, ôm lấy Tô Mạt, mũi chân nhẹ nhàng điểm trên mặt nước, giống như chuồnchuồn lướt nước, tư thế tuyệt đẹp đáp lên bờ.
Thị vệ tùy tùng đi theo đồng thanh reo hò tán thưởng.
Tô Mạt kinh hồn chưa định thần, túm lấy áo hắn,“Ngựa chết tiệt, dám khi dễ ta. Vừa rồi gạt ta, làm bộ hiền lành.”
Tưởng là giống như Tĩnh thiếu gia mới vừa rồi cưỡi qua, con ngựa kia lúc bắtđầu rất lành tính, lúc Tĩnh thiếu gia xuống ngựa nó còn có thể bảo trìđi được hai bước, lúc nó bắt đầu chạy liền không để Tô Mạt vào mắt ngay.
Tĩnh thiếu gia nhìn biểu tình quật cường căm giận trên mặt nàng, cười nói:“Muốn trút giận thế nào đây?”
Tô Mạt hừ nói,“Ta nhất định phải học bằng được cưỡi ngựa, ngày ngày cưỡi nó!”
Trong giọng nói biểu lộ khí thế bừng bừng, dáng điệu hiên ngang,“Lại đặt tangồi lên đi, ta cũng không tin không hàng phục được nó.”
Tĩnhthiếu gia tuy rằng sợ nàng bị thương, nhưng cũng biết nàng không phảicon thỏ con, mà là con sư tử cái nhỏ cho nên chỉ có thể chính mình gắnghết sức bảo hộ nàng, dằn lại sự xúc động muốn ôm nàng vào lòng bảo vệche chở nàng, hắn cho nàng tự do hoàn toàn, làm cho nàng trở lên mạnhmẽ.
Tô Mạt bị con ngựa kia khơi dậy bản tính, nhưng việc cưỡi ngựa này cùng việc động não là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Đối mặt với kẻ địch, nàng còn có thể tìm kiếm nhược điểm của kẻ địch, hoặc là đả kích, hoặc là dụ hoặc.
Đối mặt với một con ngựa, vì nó chỉ là động vật, không chịu dụ hoặc, cũngkhông sợ bị đả kích. Hiện tại ăn no rồi, một chút cũng không thèm quantâm xung quanh. Cho nên thái độ của nó đối với Tô Mạt một chút cũngkhông tôn kính, không lấy lòng, nói ngã liền ngã.
Tĩnh thiếu giabiết tính tình của nàng, cũng không đi giáo huấn con ngựa kia, chỉ còncách hết lần này đến lần khác đón lấy nàng khi nàng bị hất ra ngoài, rồi lại đặt nàng trên lưng ngựa.
Đáng tiếc! tuy rằng đầu óc Tô Mạtthông minh, là thiên tài, kiếp trước cũng có được thân thủ mạnh mẽ, tuyrằng học đại học y khoa, nhưng từ nhỏ dưới sự hun đúc của ông nội, thânthể cũng rất khỏe mạnh, tay chân lanh lẹ, sau lại trải qua huấn luyệnđặc biệt, lại càng trở lên lợi hại. Gần như có thể so sánh được với cácthành viên trong đội đặc huấn cấp bậc trung.
Không biết tại sao đến cái thế giớ này thân thể lại không được như thế.
Tay chân thường xuyên không theo kịp sự chỉ huy của trí não, đã vậy người còn nhỏ lại còn khó thực hiện hơn.
Tĩnh thiếu gia lại một chút cũng không cáu kỉnh, luôn cẩn thận trông chừng nàng.
Chờ tới lúc bị ngã xuống lần thứ 14, vẻ mặt Tô Mạt thất bại đen như than,bất đắc dĩ nhìn Tĩnh thiếu gia,“Ta có phải quá ngu ngốc không?”