Tô Mạt hừ một tiếng.
Hồ Tú Hồng cười khanh khách, chạy đến bên người nàng,“Nha nha, cái này tính là nói chuyện nha.”
Tô Mạt liếc nàng một cái, Hồ Tú Hồng hì hì nói:“Ta thề, ta sẽ không phảnbội ngươi, ta sẽ đối với ngươi tốt nhất, sẽ không tốt với người khác hơn với ngươi.”
Nàng ghé sát lỗ tai nói:“Lai Châu có rất nhiều tròvui, chúng ta đi lên nhìn xem được không. Nghe nói bọn họ không giớinghiêm ban đêm, toàn bộ buổi tối đều có người qua người lai rất náonhiệt .”
Tô Mạt không có gì hứng thú,“Có cái gì vui chứ.”
Kiếp trước có gì mà chưa từng chơi qua?
Hồ Tú Hồng lập tức tinh thần tỉnh táo,“Có kịch đèn chiếu a, hoa đăng hộia, chợ đêm a, xiếc ảo thuật a, ảo thuật nha...... Ai nha, nhiều lắm, Mạt Mạt tỷ tỷ, Mạt Mạt tốt, chúng ta đi chơi được không.”. Nếu Mạt Mạtkhông đi, Tĩnh thiếu gia là sẽ không đi, cha càng không thể cho nàng đi. Hồ Tú Hồng nhìn thấu điểm ấy, cho nên nàng mới không đi cầu Tĩnh thiếugia hoặc là cha đâu.
Tô Mạt trắng mắt liếc nàng một cái,“Bên ngoài tốt xấu lẫn lộn, ngươi cẩn thận bị bọn buôn người bắt đi.”
Hồ Tú Hồng cười hì hì lôi kéo nàng cùng Thủy Muội,“Sẽ không đau, sẽ không .”
Vì có thể lên bờ chơi, 3 nữ oa nhi ăn cơm qua loa, sau đó tiến vào khoang thuyền ngủ sớm. Tính cập bờ liền đi chơi.
Đêm khuya, thuyền còn chưa cập bờ, A Lí cùng Tĩnh thiếu gia mấy người đềulà một thân hắc y bó sát người. Tĩnh thiếu gia dùng tay ra dấu, A Líhiểu ý, lập tức dẫn người đi trước nhảy xuống thuyền nhỏ, hai chiếnthuyền thuyền nhỏ nhanh chóng rời đi.
A Lí thì ở trên một chiến thuyền khác chờ.
Tĩnh thiếu gia tay chân nhẹ nhàng bước vào phòng Tô Mạt, ba nữ oa nhi ngủrất ngon. Hồ Tú Hồng trong mộng giống như đang đánh quyền, chân đặt trên lưng Thủy Muội, tay phải vắt ngang ngực Tô Mạt.
Tô Mạt nhíu mi, cong cái miệng nhỏ nhắn lên, bộ dáng tựa hồ còn tức giận.
Hắn thở dài, tiểu nha đầu này, có đôi khi nghĩ đến nàng giống tiểu đạinhân, thông minh hiểu chuyện, nhưng có đôi khi so với đứa nhỏ còn cótính trẻ con hơn, liền cùng hắn đấu khí.
Thật sự là cũng không biết rốt cuộc là ai làm tức ai.
Hắn xoa trán thở dài, chính mình tức giận nàng làm gì chứ, tuy rằng nàng thật sự rất đáng giận!
Nàng làm hắn tức giận đến đau răng, đau đầu, đau gan, nhưng không có cách thực sự giận nàng, không nỡ a.
Nàng thật sự khắc tinh của mình mà!
Hắn đem Tô Mạt ôm lấy lên, đưa đến phòng mình, cho A Thành bảo vệ, lại nhìn nàng một cái, mới lưu luyến rời đi.