Tô Mạt mượn cơ hội này, nghiên cứu kĩ các phủ trạch, phát hiện tống gia đáng nghi nhất.
Cho nên, nàng đề nghị Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục làm bộ mất tích, âm thầm giámthị Tống gia, cũng quả nhiên phát hiện một ít động tĩnh không tầmthường.
Bên trong Tống gia nhất định có không ít võ lâm cao thủvậy mà khi Tô Nhân Vũ tới, ngoài mấy chục người có trong danh sách đăngkí lại không phát hiện ai lạ mặt, mà trình độ võ công của mấy người đókém xa Thư Hùng Song Sát .
Nàng kết luận Tống gia nhất định có mật thất, nhưng lại không thể quang minh chính đại điều tra.
Trước đây, Hoàng quý phi có về thăm nhà nên Tống gia có sửa chữa qua, kéo dài cũng gần 2 năm nên muốn động tay động chân thực dễ.
Qua nhiều lần điều tra, nàng và Hoàng Phủ Cẩn thấy chỗ tiểu viện này đáng nghi nhất.
Cho nên bọn họ nhân đám cưới Tô Trì cùng An Bình công chúa, Tống gia phải tới chúc mừng mà đột nhập, hy vọng thấy được cái gì.
Hoàng Phủ Cẩn ngưng tụ nội lực quan sát bên trong nhưng không thấy được có gì lạ thường. Mọi thứ hết sức yên lặng.
Tô Mạt kép tay áo hắn, ra hiệu hắn ngồi xuống tìm coi dưới đất hay chân tường có cửa ngầm nào không?
A Lí cũng giúp một tay. Tìm một hồi thấy được một chỗ. Dù có ngụy trangkĩ cỡ nào nhưng để người có thể chui qua lọt đều có sơ hở.
Vách tường không dày lắm, rõ ràng có gì đó, chỉ cần gõ gõ là thấy có vấn đề. Tô Mạt đẩy đẩy nhưng vô dụng, chắc có cơ quan.
Nàng thấp giọng nói:“Phá cơ quan này cũng đơn giản, chúng ta có thể dùng nội lực đem vách tường đả thông.”
Hoàng Phủ Cẩn đẩy nàng ra sau lưng mình, tay dán lên tảng đá giống như chốtmở, chưa kịp vận công đã nghe mấy tiếng “ tê..tê” rất nhỏ.
Hắn lập tức cảnh giác, bế Tô Mạt phi thân lên, A Lí tuy chậm một chút, nhưng cũng không có bị thương.
“Hừ hừ, các vị lén lút ở đây hình như không ý tốt nha.”
Trong bóng tối truyền đến tiếng nữ nhân, ra là tiếng Thư Sát.
“Tề vương, Tô tiểu thư, chúng ta chờ đã lâu, vì kế gậy ông đập lưng ông, chúng ta nhọc lòng cũng đáng.”
Thư Sát đắc ý cười:“Tối nay là giờ chết của các ngươi.”