Tô Mạt nhún vai, trưng ra vẻ mặt vô tội: “ Nhâm công công, nàng ta thật không phải con ruột của cha ta. Ông ấy cũng đã nói việc này với bệ hạ, còn sửa lại gia phả. Nhưng mà, chúng ta cũng không muốn chối bỏ trách nhiệm. Mấy năm nay, tổ mẫu cùng cha mẹ ta bỏ bao công sức vì chúng ta, nay mẫu than đã bệnh năng, nằm liệt trên giường không đứng dậy nổi, chúng ta cũng không muốn tạo thêm áp lực cho bà. Tuy lương đệ tương lai không phải là chị em ruột nhưng nàng cùng chúng ta lớn lên, có chuyện gì, chúng ta cũng muốn thay nnagf giải quyết. Ban đầu, nàng ở nhà rất tốt nhưng từ khi mẫu thân bị bệnh, tình tình nàng lại thay đổi, lỗ mãng, ham mộ hư vinh, ở trong cung không chịu về nhà, sau này, được tháp tùng đi đạp thanh, nàng lại không chịu ở chung với chúng ta mà lại theo làm phiền nương nương. Đây đều là chúng ta sai. Chúng ta nhận.”
Lời Tô Mạt từ tốn nhưng Nhâm công công với Tô Văn Nhi nghe xong tâm lại nổi sóng, nàng ta dám đem hết trách nhiệm đổ lên đầu hoàng quý phi.
Nói Tô Văn Nhi trước đây giữ gìn khuôn phép nhưng từ sau khi bị hoàng quý phi tiến cung, liền thay đổi, bắt đầu không an phận, đi dụ dỗ thái tử, rõ ràng không phải lỗi ở Tô gia mà là…