Nàng nhẹ nhàng nói: “Tổ mẫu nói, ban đầu vì vinh quang của Tô gia, người muốn gả ta cho thái tử, sau đó làm cho phụ thân nghĩ cách phù trợ thái tử, về sau tỷ chính là hoàng hậu, có thể giúp Tô gia vinh sủng. Sau lại theo thời gian thay đổi, tổ mẫu cũng bị ảnh hưởng, người cảm thấy Tô gia hiện nay đã vinh sủng đến cực điểm, không cần lấy hôn sự của chúng ta để thêu hoa trên gấm. Người nói thái tử không thích hợp với tỷ.”
Phiền muộn trong lòng nhất thời không bỏ được nhưng ít nhất nàng đã nguyện ý quên. Cho dù trong mộng vẫn thấy đoạn chuyện vườn hải đường nhưng khi tỉnh lại, chung quy có thể đối mặt với hiện thực. Qua thời gian, trí nhớ cũng dần mất đi, được những kí ức tốt đẹp khác thay thế.
Huống chi hiện nay hắn cùng Tả tiểu thư đã định hôn nhân, nàng sẽ không làm thiếp cho hắn. Cùng tổ mẫu tâm sự cũng làm cho nàng kiên định hơn, nàng nguyện ý thử, Tần Nguyên Quân sẽ là lựa chọn không sai lầm, hắn ôn nhu săn sóc, thiện lương đơn thuần.
Nàng không khỏi nhớ đến lời của tổ mẫu: “Một nữ hài tử, nuôi dưỡng ở khuê phòng, ít gặp người khác, nam nhân lại càng ít gặp. Một khi gặp được tự nhiên sẽ sinh hảo cảm nhưng cũng chỉ là nhất thời lướt qua, không rõ ràng.